Độc Tôn Tam Giới

Chương 1844 : Khóc không ra nước mắt (2)

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


Lưu Chấn ung dung cười, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên mặt lão tam trong Vẫn Thiên tứ nghĩa:



- Cũng vấn đề đó, ngươi cũng trả lời cho ta. Tuy rằng ngươi không có lập lời thề tâm ma. Thế nhưng mà nếu như ngươi nói dối, ta sẽ không giết người khác mà trực tiếp giết ngươi.



Lão tam kia toàn thân chấn động, trong lòng thầm hô hỏng bét. Cuối cùng hắn cũng không tránh thoát được.



Tùng Thái Viêm nhìn chằm chằm vào lão tam kia, ánh mắt như dao, giống như một đầu hung thú tùy thời có thể bộc phát vậy. Ánh mắt sắc bén này khiến cho lão tam kia bị hắn nhìn vào cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.



Lưỡi đao lạnh buốt đã đặt trên cổ lão tam.



Lưu Chấn lạnh nhạt nói:



- Trả lời đi, ta chỉ muốn nghe lời nói thật. Nếu như ngươi ôm tâm lý may mắn muốn trốn tránh, thì không ngại thử xem lưỡi đao của ta có sắc bén hay không.



Lão tam kia cuối cùng cũng không dám cầm tính mạng ra nói giỡn, đột nhiên lớn tiếng nói:



- Ta cũng có ý nghĩ giống lão tam.



Lời vừa nói ra, Bắc Cung Minh thở dài một hơi, không thể tưởng tượng được bây giờ hắn cũng có đồng đảng.



Tùng Thái Viêm không khỏi gật đầu, nộ khí bừng bừng nói:



- Tốt tốt, tốt. Hay cho huynh đệ nghĩa khí. Biết người biết mặt không biết lòng. Thái Viêm ta hiện tại coi như đã biết rõ các ngươi.



- Lão đại, nghe ta nói a, tuy rằng ta có ý nghĩ như vậy trong đầu. Thế nhưng đây chẳng qua chỉ là ý nghĩ nhất thời mà thôi. Từ trước tới nay ta chưa từng hành động. Cũng biết so với chúng ta, huynh thishc hợp làm lão đại hơn.



Thanh âm lão tam kia có chút sầu thảm, cầu khẩn, không ngừng giải thích với Tùng Thái Viêm.



Tùng Thái Viêm chỉ hừ lạnh, dùng tính cách chuyên quyền độc đoán của hắn, làm sao có thể tiếp nhận loại phản bội này? Tuy rằng đây chỉ là ý nghĩ ngẫu nhiên hiện lên trong đầu, thế nhưng cũng là phản bội trên tinh thần a.



Đối với Tùng Thái Viêm hắn mà nói, đây đều là sự phản bội không thể tha thứ.



Giang Trần dựng ngón tay cái với Lưu Chấn, ý bảo hắn tiếp tục hỏi.



Lưu Chấn khục khục cười vài tiếng rồi nói:
Lưu Chấn rất là thỏa mãn:



- Vậy ngươi nói đi. Nói xong ngươi đã lập đầu danh trạng, được lên bờ.



Người nọ vui mừng không thôi, liên tục gật đầu.



Bắc Cung Minh nghe tới đầu danh trạng, trong lòng hoảng hốt, một loại dự cảm cực kỳ không ổn bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn.



- Ta nói, ta nói, ta cũng nguyện ý nói.



Bắc Cung Minh vội vàng kêu lên.



Lưu Chấn lạnh lùng nói:



- Bây giờ muốn nói sao? Đã muộn rồi.



Bắc Cung Minh vội nói:



- Không muộn, không muộn. Thứ ta biết nhất định nhiều hơn hắn. Chỉ cần ngươi cho ta cơ hội, cái gì ta cũng nguyện ý nói.



Tên cao tầng kia giận tím mặt, nói:



- Bắc Cung Minh, ngươi còn biết xấu hổ hay không?



Giang Trần nhìn thấy màn này, đối với Lưu Chấn cũng chỉ có thể lau mắt mà nhìn. Hắn cũng không nghĩ ra, Lưu Chấn này chỉ dùng một chút thủ đoạn, không ngờ lại khiến cho bên trong Vẫn Thiên hội chó cắn chó.



Sắc mặt Lưu Chấn trầm xuống, quát:



- Kêu la cái gì? Ngươi nói.



Lưu Chấn chỉ vào tên cao tầng kia.



Tên cao tầng kia đại hỉ: