Độc Tôn Tam Giới
Chương 1861 : Cứu phụ thân Giang Phong (1)
Ngày đăng: 07:22 19/04/20
Vẻ mặt Hạc Phong Hồi khổ sáp, tim rầm rầm rầm nhảy loạn. Cái này thật đúng là hiểm lại càng hiểm a. Nếu như người nọ thực sự có gì không hay xảy ra, bọn hắn có mười cái mạng cũng không đủ chết a.
Trong phòng giam nào đó của Thập Tuyệt khu, Giang Trần nửa quỳ trên mặt đất. Giang Phong hấp hối, thì nằm ở trước đầu gối của hắn, đã hết sức yếu ớt.
Giang Trần chứng kiến vẻ mặt phụ thân tiều tụy, bộ dạng đã không thành hình người, trong nội tâm đau xót, nước mắt rơi như mưa.
Từ biệt gần mười năm, không thể tưởng được phụ thân sinh long hoạt hổ, lại bị tra tấn cơ hồ muốn tắt thở rồi.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần có một loại xúc động muốn sát nhân.
Bất quá, hắn đến cùng vẫn bình tĩnh lại, chậm rãi độ nhập Chân Nguyên của mình, trợ giúp phụ thân trước khôi phục một ít nguyên khí.
Sau đó lấy ra một khỏa đan dược hồi nguyên bổ khí, đút cho phụ thân nuốt vào.
Thời gian dần qua, Giang Phong mới khôi phục chút ý thức. Con mắt mở ra một đường, chứng kiến một khuôn mặt xa lạ.
Thanh âm khàn khàn hỏi:
- Đây là địa phương nào? Ngươi là ai?
Lập tức như nghĩ tới điều gì, ra sức đẩy Giang Trần:
- Các ngươi những tà ác chi đồ này, muốn nuôi cho mập nuốt huyết nhục của ta? Ta dù chết, cũng sẽ không để các ngươi thực hiện được.
Chứng kiến bộ dáng của phụ thân như vậy, Giang Trần cũng nức nở không thôi:
- Phụ thân, từ biệt mười năm, là hài nhi bất hiếu, không có sớm tới tìm ngươi.
Thân thể Giang Phong chấn động, trong mắt toát ra vẻ không thể tin được:
- Ngươi... Ngươi là ai?
Vô Song Đại Đế tiến lên, ân cần hỏi thăm.
- May mà còn cứu được.
Ánh mắt Giang Trần lạnh lùng, đảo qua đám cường giả Thập Tuyệt khu kia:
- Ta biết hắc lao khu của các ngươi có cách sinh tồn riêng. Chuyện này, ta sẽ không truy cứu nữa, bất quá cũng đừng hy vọng ta cảm kích các ngươi. Hiện tại ta mang người đi, các ngươi ai có ý kiến?
Mọi người biết rõ người tuổi trẻ này, tu vi cũng không mạnh hơn bọn hắn, thậm chí so với bọn hắn còn yếu một ít. Thế nhưng mà bị Giang Trần ép hỏi như vậy, lại không ai dám chống đối, đều nhao nhao lắc đầu, tỏ vẻ không có bất kỳ ý kiến.
Hạc Phong Hồi càng là vẻ mặt thành thật nói:
- Thiệu công tử, chúng ta có mắt không tròng, không biết tốt xấu. Xin ngươi đại nhân có đại lượng, đừng chấp nhặt chúng ta.
Lúc này nói lời nhẹ nhàng, ai cũng sẽ không cảm thấy hắn mất mặt xấu hổ.
- Đúng vậy a, Thiệu công tử, nếu chúng ta biết rõ vị bằng hữu kia địa vị lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không có mưu đồ gì với hắn.
- Ai, cũng là trách Nguyệt Thần Giáo kia. Không biết sâu cạn, người nào cũng dám ném vào hắc lao. Nguyệt Thần Giáo bọn hắn thực là coi trời bằng vung.
Giang Trần không thích nghe những lời trốn tránh trách nhiệm này, cũng không có ý định cùng những người này có liên kết gì.
Đạm mạc gật đầu:
- Ta từ nơi này mang đi một người, nếu Nguyệt Thần Giáo có người hỏi tới, nên làm cái gì bây giờ?
Hạc Phong Hồi cười ha ha nói:
- Hắc lao khu mỗi ngày chết bao nhiêu người? Ai sẽ để ý ở đây thiếu đi một cái? Thiệu công tử yên tâm, tại đây quả quyết không có vấn đề gì. Cũng không có khả năng có người hỏi đến.