Độc Tôn Tam Giới

Chương 1862 : Cứu phụ thân Giang Phong (2)

Ngày đăng: 07:22 19/04/20


- Vạn nhất có người mật báo thì sao?



Giang Trần cười nhạt một tiếng.



Ánh mắt Hạc Phong Hồi hung lệ, quét ngang một vòng:



- Các ngươi ai dám mật báo?



- Không dám không dám, ai con mẹ nó mật báo, người đó là tự tìm đường chết. Hơn nữa, loại địa phương hắc lao này, cũng không có mấy đại nhân vật sẽ đến. Muốn mật báo cũng chưa chắc có cơ hội a.



- Đúng đúng, ai mật báo người đó chết không yên lành.



Vô Song Đại Đế ung dung cười nói:



- Lão đệ, những ngươi này cũng không cần cân nhắc. Hạc lão nhi là người thông minh. Hắn nên biết, lão phu có thể tới một lần, thì có thể đến lần thứ hai. Trừ khi bọn hắn quyết tâm đối địch với lão phu, nếu không...



Vô Song Đại Đế không có nói tiếp, bất quá ngụ ý của hắn ai cũng nghe rõ ràng.



Đây không phải uy hiếp, nhưng so với bất cứ uy hiếp gì càng có lực chấn nhiếp.



- Không dám không dám...



- Tiền bối yên tâm, chúng ta tuyệt đối thủ khẩu như bình.



Những người này cả đám vỗ ngực cam đoan, rất hiển nhiên, bọn hắn hết sức kiêng kỵ Vô Song Đại Đế, đồng thời cũng kiêng kỵ Giang Trần lai lịch thần bí.



Tuy bọn hắn bị giam giữ ở hắc lao, nhưng không có nghĩa là bọn hắn sẽ vĩnh viễn không rời đi.



Mà mặc kệ có ly khai hay không, nếu như bị một cường giả Đại Đế nhớ thương, hiển nhiên là thập phần không ổn.



Có đội trường Cố Tâm Đường ở đây, hơn nữa Giang Trần cùng Vô Song Đại Đế đều ăn mặc như đệ tử chấp pháp của Lãnh Nguyệt Hình đường, cho nên bọn hắn mang một người ra ngoài, căn bản không có người sẽ cảm thấy có cái gì không ổn.



Cho nên bọn hắn một đường thông suốt, căn bản không có bất luận cái gì ngoài ý muốn.



Đi ra Thập Tuyệt khu, đến khu hắc lao bình thường, nam tử kia chờ ở trong góc đã lâu. Nhìn thấy bọn người Cố Tâm Đường vậy mà thật sự dẫn theo một người đi ra, tròng mắt hắn thiếu chút nữa rơi xuống đất.



Cái này... Điều này sao có thể?



Tiến vào Thập Tuyệt khu, lông tóc không tổn hao gì còn không nói, vậy mà thật sự mang người đi ra. Cố Tâm Đường này đến cùng mời hai cái biến thái như thế nào a?




- Dạ dạ, tiểu nhân cầu còn không được, đây là vinh hạnh của tiểu nhân.



Đây cũng không phải lời nói dối, Sở Nam cũng đã nhìn ra, hai người này nhất định không phải nhân vật bình thường.



Ngay cả Thập Tuyệt khu cũng có thể mang người ra, sẽ là người bình thường sao?



Cho nên, có thể cùng loại nhân vật này tụ cùng một chỗ, đây tuyệt đối là phúc khí của hắn.



Cố Tâm Đường ở Nguyệt Thần Giáo, chỉ có thể coi là tầng giữa. Cho nên chỗ ở của hắn, cũng không phải khu vực hạch tâm, tuy hơi hẻo lánh, nhưng tổng thể mà nói vẫn tương đối đẹp và tĩnh mịch, rất thích hợp tu luyện.



Cuối cùng cũng là một cái tầng giữa của Nguyệt Thần Giáo, cho nên động phủ của hắn coi như rộng rãi.



Mà Cố Tâm Đường bây giờ còn độc thân, một người ở, ngược lại vô khiên vô quải.



Mấy người Giang Trần vào ở, sẽ không lộ ra chen chúc chút nào.



Vô Song Đại Đế đi thăm chốc lát, cười nói:



- Tiểu Cố, ngươi dầu gì cũng là đội trưởng của Nguyệt Thần Giáo Lãnh Nguyệt Hình đường, như thế nào bây giờ còn độc thân? Sao không tìm một đạo lữ tình đầu ý hợp?



Cố Tâm Đường cười khổ nói:



- Người tình đầu ý hợp dễ tìm, nhân duyên vừa lòng đẹp ý lại khó a.



Dáng tươi cười của Cố Tâm Đường có chút đắng chát, hiển nhiên ở phương diện này có chút thương cảm nói không nên lời.



- Tùy duyên a, có lẽ chờ thời điểm duyên phận của ngươi đã đến, ngăn cản cũng đỡ không nổi.



Vô Song Đại Đế là tình thánh nổi danh, phần cảm tình của hắn đối với Vận phu nhân, tại Tu Luyện Giới cũng là tiếng lành đồn xa.



Giang Trần dàn xếp tốt phụ thân, lúc này mới đi ra:



- Cố huynh, ta ở chỗ này có khả năng phải quấy rầy một thời gian ngắn, ngươi không ngại chứ?



- Đâu có đâu có, quý khách như tiền bối cùng Thiệu công tử, ta bình thường mời cũng mời không đến. Các ngươi cứ tùy ý, Cố mỗ hoan nghênh cũng không kịp.



Đây cũng không phải hư giả khách sáo, trên thực tế, Cố Tâm Đường cũng cực kỳ nguyện ý bọn người Giang Trần ở chỗ này, dù sao, đây là cơ hội kéo gần khoảng cách rất tốt.