Độc Tôn Tam Giới
Chương 1993 : Lại đưa Thiên Côn huyết mạch (1)
Ngày đăng: 07:24 19/04/20
̣i đưa Thiên Côn huyết mạch. (1)
- Ồ?
Vô Song đại đế nắm chặt tay, hắn phát hiện ra dường như Giang Trần không phải đang nói đùa, cho nên trong lòng có chút ngứa ngáy khó nhịn:
- Lão đệ, lão đệ đừng có đùa giỡn ta nữa. Đệ biết tình tính của lão ca ta ra sao mà.
Giang Trần gật đầu nói:
- Mạch lão ca, tẩu tử. Chuyện này không phải chuyện đùa. Đệ chỉ cầu hai người giữ bí mật, bởi vì một khi tiết lộ ra ngoài, đối với Mạch lão ca mà nói, cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Vận phu nhân mím môi, nhẹ nhàng kinh hô một tiếng. Đôi mắt sáng ngời nhìn qua Giang Trần, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và bất an. Hiển nhiên nghe thấy Vô Song đại đế gặp nguy hiểm, nàng cũng không còn bình tĩnh được nữa.
- Huynh đệ, nếu như đệ cảm thấy ca ca ta là người sợ nguy hiểm sao? Nhiều năm sống kiếp tán tu như vậy, nguy hiểm gì mà ta chưa từng gặp qua cơ chứ?
Vô Song đại đế đĩnh đạc nói, hắn không quá chú ý tới việc này.
Giang Trần lắc đầu nói:
- Lần này không giống, nếu như tiết lộ ra ngoài, nói không chừng tất cả cường giả Đại đế trong thiên hạ sẽ tới làm phiền huynh.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Vô Song đại đế trợn mắt nói.
- Đúng vậy, có khả năng còn nghiêm trọng hơn.
Giang Trần thuận tay lật một cái, một bình ngọc nhỏ tinh xảo nằm trong tay hắn.
- Mạch lão ca, đây là một giọt huyết mạch Thiên Côn thượng cổ, giọt huyết mạch này sau khi dung hợp sẽ ban tặng cho huynh một cọc cơ duyên, tấn chức Thiên vị. Đợi một thời gian, tất sẽ tấn chức Thiên Vị, trở thành cường giả Thiên Vị. Nếu như cơ duyên hữu ích mà nói, siêu việt Thiên vị cũng không biết chừng.
Lời vừa nói ra, toàn thân Vô Song đại đế run lên giống như là bị điện giật, đột nhiên sắc mặt Vận phu nhân cũng thoáng cái trắng xanh, hiển nhiên cũng bị tin tức này làm cho chấn động.
Trong hai mắt Vô Song đại đế tràn ngập tinh mang, thành khẩn nhìn qua Giang Trần:
- Lão đệ đưa ta cọc cơ duyên lớn như vậy, nếu như ta cự tuyệt là tự dối lòng mình. Lão ca chỉ hỏi một câu, huyết mạch Thiên Côn của đệ, đưa cho ta, vậy còn bản thân đệ thì sao?
Nếu như chỉ có một giọt huyết mạc Thiên Côn, Giang Trần cũng không có sử dụng mà đưa cho hắn. Như vậy cho dù Vô Song đại đế có muốn thế nào hắn cũng tuyệt đối không thu.
Đây là điểm mấu chốt làm người của Vô Song đại đế.
Giang Trần cười nói:
- Mạch lão ca, huynh không cần phải lo cho ta. Ta đã có thể xuất ra huyết mạch Thiên Côn cho huynh, dĩ nhiên là phải có.
- Ồ? Nói như vậy lão đệ cũng có cơ duyên trùng kích Thiên Vị?
Hai mắt Vô Song đại đế sáng ngời.
Dù sao cũng không phải là người ngoài, lúc này cũng là lúc nên đề cao sĩ khí, thu nạp nhân tâm, Giang Trần cũng không giấu diếm, dùng giọng đã tính trước, nói:
- Bản thân đệ không cần huyết mạch Thiên Côn, cũng có thể tấn chức Thiên Vị.
- Tốt.
Vô Song đại đế vỗ đùi, cười ha hả:
- Không hổ là huynh đệ của Mạch Vô Song ta, ta thích loại tự tin này của đệ.
Không thể không nói, loại tự tin này của Giang Trần đã chinh phục được Vô Song đại đế.
- Nếu như vậy ta tiếp tục nhăn nhó thì quả thực là sĩ diện. Huyêt mạch Thiên Côn, ta nhận, phần ân tình to lớn này ta cũng ghi nhớ.
Hai mắt Vô Song đại đế đỏ bừng, nói.