Độc Tôn Tam Giới
Chương 2206 : Kiếm chỉ cố thổ (2)
Ngày đăng: 07:28 19/04/20
́m chỉ cố thổ. (2)
Thần Lôi Thái thượng trưởng lão như bị điện giật, đứng tại chỗ, thật lâu không nói lời nào. Trong lòng hắn mặc dù vạn lần không phục, thế nhưng có thể như thế nào cơ chứ?
Tông chủ đã nói ra lời nói như vậy, nếu như hắn vẫn náo loạn dẫn tới mức lấy lửa thiêu thân mình, vậy thì chính là ngang nhiên khiêu khích quyền lực của tông chủ. Cho dù là Thái thượng trưởng lão thì kết cục cũng có thể đoán được.
Vu Cống là người thông minh. Dù sao hắn cũng không phải là có thù hận không giải được với Giang Trần. Lại nói, đơn giản chỉ là chuyện của một Long Cư Tuyết, làm cho cháu trai hắn không có lô đỉnh luyện công mà thôi.
Loại chuyện này nói lớn có thể là lớn, nói nhỏ cũng có thể là nhỏ.
Lúc này hai Thái thượng trưởng lão khác cũng khuyên nhủ.
- Thần Lôi đạo hữu, Tào Tấn tuy rằng là thiên tài, nhưng dùng thân phận chân truyền tông môn nhất phẩm của hắn đi Vạn Tượng Cương Vực, lại bị Giang Trần chém giết. Chứng minh số mệnh kẻ này cuối cùng vẫn yếu một chút. Từ xưa tới nay, thiên tài ra ngoài lịch lãm rèn luyện, có người sống kẻ chết, ngươi cần gì phải nhớ mãi không quên như vậy. Giang Trần kia đại thế đã thành, lúc này Cửu Dương Thiên Tông ta đối kháng với hắn thực sự không quá sáng suốt. Ngươi sao không tìm kiếm thêm thiên tài, lại bồi dưỡng lấy một người? Một Tào Tấn cuối cùng cũng không phải là viên ngọc không thể bỏ được.
- Đúng vậy, Tào Tấn trong những chân truyền bất quá chỉ xếp thứ chín. So với Tiêu Bào Huy cũng yếu hơn một chút. THeo ta thấy, lại tìm một thiên tài khác, dùng lực lượng tài bồi thì hơn.
Tất cả mọi người đều khuyên bảo, tạo bậc thang cho Thần Lôi thái thượng trưởng lão xuống đài.
Thần Lôi than nhẹ một tiếng, chán nản nói:
- Chư vị, là lão phu ngu dốt. Bỏ đi, bỏ đi, là mệnh Tào Tấn ngắn, cuối cùng phúc duyên của nó không đủ. Các ngươi nói đúng, dùng thân phận chân truyền tông môn nhất phẩm của nó lại bị một đệ tử tông môn tứ phẩm như Giang Trần lúc đó chém giết, trách ai được đây?
Trên đường đi Giang Trần cũng không buông lỏng cảnh giác, một thời gian ngắn sau đã trở lại Lưu Ly vương thành.
Vừa về tới Lưu Ly vương thành, Giang Trần đã thu được tin tức tốt.
- Thiếu chủ, sau khi ngài rời khỏi mấy ngày, giới Tán tu có vài nhóm người đưa tới bốn đầu Kim Quan Vân hạc. Nghe bọn họ nói, hiện tại giới tán tu đều nói tới chuyện thiếu chủ thu mua Kim Quan Vân hạc. Cho nên hiện tại cả giới tán tu đều vì thiếu chủ ngài mà làm việc này.
- Ồ? Kim Quan Vân Hạc hiện tại ở nơi nào?
- Vâng.
- Bàn Long đại đế.
Ánh mắt Giang Trần nhìn về phía Bàn Long đại phiệt, nhẹ nhàng cười nói.
Vốn Giang Trần không định vận dụng thế lực đại đế khác trong Lưu Ly vương thành. Nhưng mà Bàn Long đại đế lại xung phong nhận việc. Nhất định phải báo đáp ân cứu mạng của Giang Trần.
Mặt khác, những nhất mạch của các đại đế khác trong Lưu Ly vương thành đều tỏ thái độ muốn tham gia. Nhưng mà Giang Trần đều nói xin miễn. Cuối cùng cũng chỉ là một Xích Đỉnh trung vực mà thôi. Căn bản không cần lao sư động chúng như vậy.
- Giang thiếu chủ, cần lão phu xung phong sao?
Bàn Long đại đế kích động nói.
- Ha ha, ta chỉ giao cho ngươi một nhiệm vụ, dẫn chư hầu khắp nơi bao vây chung quanh Xích Đỉnh trung vực, không cho phép vào cũng không cho phép ra. Ngươi có thể làm được không?
- Đây là việc nhỏ, có gì khó cơ chứ?
Bàn Long đại đế có chút tiếc nuối:
- Kỳ thực ta còn muốn đi hoàng thành Xích Đỉnh trung vực kia hơn.
Giang Trần cười nói:
- Hoàng thành kia tự nhiên ta sẽ tự mình đi.
- Vô Song đại đế, ngươi mang theo một nhóm nhân mã, phối hợp tác chiến với Bàn Long đại đế, nơi nào cần trợ giúp thì ngươi gấp rút đi tiếp viện, coi như ngươi là người vất vả nhất.