Độc Tôn Tam Giới
Chương 2297 : Khuynh sào mà vào
Ngày đăng: 07:29 19/04/20
Hơn nữa, ở trong động phủ này, trạng thái võ đạo của đối phương, hiển
nhiên cũng chịu ảnh hưởng, tuyệt đối không phải thực lực đỉnh phong.
Nếu như là ở bên ngoài công bình giao chiến, không có bất kỳ âm mưu, Giang
Trần tự hỏi chính diện đối kháng, Vân Tiêu Kim Đấu trận ở trạng thái
tiểu thành, tuyệt đối là đánh không lại Tâm Vân Đại Đế.
Sau khi diệt Tâm Vân Đại Đế, Giang Trần thuận tay trảo một cái, nắm Trữ Vật Giới Chỉ của Tâm Vân Đại Đế vào tay.
Đồng thời thanh Câu Hồn Liên kia, cũng bị Giang Trần bỏ vào trong túi.
Chỉ là, trong Trữ Vật Giới Chỉ của Tâm Vân Đại Đế, ngoại trừ có rất nhiều Linh Thạch ra, thì chỉ có một ít đan dược.
Bất quá để cho Giang Trần kinh hỉ là, Tâm Vân Đại Đế này, vậy mà cũng có
một miếng Đế Lâm Ngự Giáp Phù cùng một miếng Đế Lâm Chân Cương Phù.
Cái này để cho Giang Trần tấc tắc kêu kỳ lạ:
- Tâm Vân Đại Đế này, bản thân là cường giả Đế cảnh, sao trên người còn
có phù lật bực này? Chẳng lẽ là chuẩn bị cho hậu bối? Lại bị ta nhặt
được đại tiện nghi?
Đương nhiên, Giang Trần để ý nhất, là Linh Thạch của Tâm Vân Đại Đế.
- Tâm Vân Đại Đế này, quả nhiên là có tiền, tùy tùy tiện tiện ra ngoài,
trên người cũng mang nhiều Linh Thạch như vậy. Ba tỷ a, chậc chậc...
Hiện tại, Giang Trần khắp nơi đều là thời điểm tiêu hao Linh Thạch, ba mươi
ức này, trọn vẹn tiếp cận đấu giá hai viên Tùng Hạc Đan, cho dù là cường giả Đại Đế, cũng có rất ít người tùy thân mang theo nhiều như vậy.
Cũng chỉ có loại thế lực kiếm tiền vô số như Đan Hỏa Thành, cường giả Đế cảnh của bọn hắn mới giàu như thế.
Linh Thạch tiêu vặt trên người cũng có ba mươi ức, chứng minh tài phú chính
thức của Tâm Vân Đại Đế, so với số này càng muốn khoa trương.
Sau khi đắc thủ, Giang Trần thanh lý hiện trường thoáng một phát, tiếp tục
trở lại không gian ẩn nấp, bắt đầu ôm cây đợi thỏ. Hiện tại hắn hết sức
bảo trì bình thản.
- Tên Đan Cực kia, chính mình không chịu tiến vào, lại phái thủ hạ đi tìm cái chết. Hi vọng tiếp theo đi vào là hắn.
- Nếu như thế, mọi người nâng tinh thần lên. Lần hành động này, chỉ cho
phép thắng, không cho phép bại. Người trợ giúp bổn đế bắt giữ Giang
Trần, tất có trọng thưởng.
Muốn nói lập tức tiêu diệt Giang Trần, Đan Cực Đại Đế thật đúng là có chút không bỏ được. Không phải hắn quý
tài Giang Trần đến cỡ nào.
Mà là không bỏ được tài hoa đan đạo của Giang Trần.
Cho nên, Đan Cực Đại Đế muốn bắt sống, những tài hoa đan đạo, cùng với nội
tình đan đạo kia của Giang Trần, đều làm Đan Cực Đại Đế rất ghen ghét.
Tùng Hạc Đan, Đế Lăng Đan, Hoàng Đằng Đan...
Những đan dược như sấm bên tai này, chấn kinh cả Nhân loại cương vực, kỳ thật cũng chấn kinh Đan Cực Đại Đế. Hắn có một thời gian, cơ hồ là hoài
nghi, không phải mình già rồi chứ? Thời đại thuộc về mình, rốt cục đã
xong sao?
Tiểu tử Giang Trần này, hẳn là Thượng Thiên phái tới
chung kết thời đại của hắn, chung kết thời đại Đan Hỏa Thành trường kỳ
xưng bá Nhân loại cương vực sao?
Bất quá, ý nghĩ này, Đan Cực Đại Đế chỉ chợt lóe lên.
Một đời kiêu hùng, không tới thời khắc cuối cùng, đó là tuyệt đối sẽ không nhận thua.
Đan Cực Đại Đế thấy tất cả mọi người kích động, lại lần nữa cảnh cáo nói:
- Chư vị, sự tình ra khác thường tất có yêu dị. Tâm Vân Đại Đế đi vào lâu như vậy, bổn đế lo lắng hắn gặp phải phiền toái. Bởi vậy, chư vị đi
vào, phải coi chừng, nhất là đội hình không thể tán loạn. Nếu không, bị
tiểu tử kia tập kích bất ngờ, vậy cũng đừng trách bổn đế không có sớm
nhắc nhở mọi người.
Nói đến đây, Đan Cực Đại Đế vung tay lên:
- Đi.
Hơn hai mươi tên Đế cảnh, cơ hồ là cùng lúc lao vào.