Độc Tôn Tam Giới
Chương 2717 : Diệt sát (1)
Ngày đăng: 07:37 19/04/20
Chỉ có thể làm cho tâm tình Hoa Minh vững chắc, mới thích hợp để hắn tu luyện công pháp võ đạo sau đó. Nếu không hiện tại cho hắn công pháp võ đạo. Hoa Minh này phát hiện ra thiên phú võ đạo của mình siêu quần,sẽ khó tránh khỏi có cảm xúc kiêu ngạo, thậm chí là đắc ý quên mình.
Từ xưa thiên tài vẫn lạc, tổn thương, vĩnh viễn biến mất có rất nhiều.
Giang Trần cũng không hy vọng một hạt giống tốt mà hắn lựa chọn lại bị phế như vậy.
Ngày hôm sau Giang Trần mang theo Hoa Minh rời khỏi khách điếm, mục tiêu của bọn họ là đông đô của Lam Yên đảo vực.
Lam Yên đảo vực có bốn đại đô thành.
Đông đô là một trong số đó, Đông đô có tên là Kỳ tích chi thành, là một thành thị có nhân khí vô cùng lớn trong Lam Yên đảo vực, bởi vì gần Hoàng Long lĩnh nhất, cho nên cũng là nơi phát đạt nhất trong Lam Yên đảo vực, là thành thị náo nhiệt nhất. Ở Lam Yên đảo vực có thể nói là thành thị lớn nhất.
Mấu chốt nhất chính là nơi này càng gần Thi Tì địa ngục đảo hơn một chút.
Rời khỏi vùng Hoàng Oanh cốc, ven đường có một đoạn đường hoang vu, Giang Trần mang theo Hoa Minh, tốc độ cũng không quá nhanh.
Hoa Minh thi thoảng lại nhìn quanh phía sau, dường như lo lắng điều gì.
- Hoa Minh, đừng nhìn đằng sau, cho dù trong lòng con lo lắng điều gì thì cũng không nên biểu lộ ra ngoài, biết chưa? Bàn Thạch chi tâm con cần siêng năng tu luyện mới được.
Hoa Minh khẽ giật mình, nhìn qua Giang Trần, trong lòng cả kinh:
- Sư tôn, chẳng lẽ người biết đằng sau có gì sao?
- Bắc Miện ngũ hùng, nói không chừng còn có người giúp đỡ khác.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Ồ? Quả nhiên bọn chúng chưa từ bỏ ý định.
Hoa Minh giật mình.
- Chưa từ bỏ ý định vậy thì làm cho bọn chúng chết là tốt nhất.
Ngữ khí Giang Trần đột nhiên lạnh lẽo.
- Lão nhị, ngươi sợ sao?
- Ài, đều là huynh đệ, ta sợ thì tại sao có thể làm huynh đệ nhiều năm với mọi người như vậy? Ta đang cân nhắc vì tiền đồ, tính mạng của các huynh đệ a.
Tên tu sĩ ăn mặc kiểu văn sĩ tiếp tục tận tình khuyên bảo.
- Nếu như ngươi không sợ thì câm miệng đi. Nếu như ngươi sợ, thì đường lớn rộng mở, ngươi có thể đi đường khác.
Tên tu sĩ mũi ưng thân là lão đại, khư khư cố chấp.
Trong mắt tên tu sĩ ăn mặc kiểu văn sĩ kia hiện lên vẻ thất vọng, hiển nhiên đối với lời nói của tu sĩ mũi ưng hắn có chút thất vọng.
Mà mấy người sau hắn hiển nhiên tràn ngập quyết tâm đi theo lão đại, cũng không có ý thức được nguy cơ ẩn chứa trong chuyện này.
- Bỏ đi, bỏ đi, đã là huynh đệ, là phúc là họa thì cùng chịu a.
Tên tu sĩ ăn mặc kiểu văn sĩ cũng bất đắc dĩ, hiện tại thứ hắn kỳ vọng lớn nhất chính là phán đoán của mình sai. Tiểu tử kia không phải là người thập đại thần quốc.
Đồng thời trong lòng hắn lại chờ đợi, chờ đợi người trẻ tuổi, mong chờ hắn ta đi mất dạng, tốt nhất là không nên gặp lại.
Có lẽ như vậy mới có thể tránh khỏi một hồi bi kịch.
Tu sĩ mũi ưng thấy hắn như vậy nhếch miệng cười nói:
- Lão nhị, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ như vậy. Ngươi yên tâm đi, thập đại thần quốc thì sao? Chỉ cần không phải là những đệ tử thế gia kia, cũng chưa chắc đã có thể làm gì được. Lại nói, đệ tử đại thế gia làm sao có thể một thân một mình, bên người dù thế nào cũng nên có mấy tùy tùng a.
Loại suy đoán này cũng không quá chân thực.
Thế giới võ đạo này, rất nhiều thiên tài đều thích một mình đi ra ngoài, ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
Nhưng mà lúc này, tu sĩ ăn mặc giống như văn sĩ kia cũng không nói gì nữa, có nói thêm gì nữa chỉ sợ lão đại hắn sẽ trở mặt.
Mấy người bắt đầu tiền vào rừng rậm, bắt đầu kéo lưới, bắt đầu tìm tòi.