Độc Tôn Tam Giới

Chương 2928 : Địa mạch đáng sợ

Ngày đăng: 07:40 19/04/20


Một khi Thái Tuế Bạch Hổ trưởng thành, thức tỉnh truyền thừa trí nhớ, chính là ở trong Tứ đại Thần Thú, am hiểu giết chóc nhất, thích giết chóc nhất.



Thái Tuế Bạch Hổ trưởng thành, sát khí trên người, tuyệt đối có thể dọa ngất người bình thường tại chỗ.



Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Giang Trần cũng vỗ trán một cái, nở nụ cười:



- Tiểu Bạch, thật sự là đánh bậy đánh bạ lại trúng, nơi này thật là phong thuỷ bảo địa của ngươi a.



Tuy hiện tại Giang Trần không xác định, nhưng mà lời của Tiểu Bạch, lại nhắc nhở hắn. Vân Đà Sơn này, nói không chừng là một khu vực chủ sát phạt.



Bình thường loại địa phương này, hoặc từng đã là chiến trường, hoặc ở trong núi, ẩn chứa tài nguyên khoáng sản thật lớn, mà loại tài nguyên khoáng sản kia, nhất định là Kim thuộc tính chủ sát.



- Chẳng lẽ Vân Đà Sơn này, thật sự có mạch khoáng?



Giang Trần nghĩ tới đây, nội tâm cũng sinh ra một ý niệm cực kỳ hưng phấn.



- Tiểu Bạch, ngươi lại chăm chú cảm thụ thoáng một phát.



Vẻ mặt Tiểu Bạch say mê gật gật đầu:



- Trần thiếu, ta có thể đi khắp nơi sao?



Giang Trần cười nói:



- Có thể, nhưng không nên đi quá xa, không nên đụng vào Nhân loại cường giả, bằng không thì, bọn hắn sẽ không phân tốt xấu, nhất định sẽ trước bắt ngươi lại nói sau.



Tiểu Bạch tuổi còn nhỏ, mặc dù là Thái Tuế Bạch Hổ nhất tộc, nhưng tâm trí của nó còn không có hoàn toàn thành thục, đối với ngoại giới có một loại sợ hãi tự nhiên.



- Ta chỉ đi gần đây.



Tiểu Bạch nói xong, thân hình nhoáng một cái, một trận gió mang theo bạch quang, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Giang Trần.



Phong cách của Thái Tuế Bạch Hổ nhất mạch, là lôi lệ phong hành.
Thân hình của Tiểu Bạch, tựa như lợi tiễn, đột nhiên chui vào.



Chỉ một lúc sau, Giang Trần liền cảm giác mình đã xâm nhập lòng đất.



- Trần thiếu, thấy được chưa? Bên kia, từng mảnh hào quang quỷ dị đó, là biên giới địa mạch. Đừng xem thường những hào quang biên giới địa mạch này, chúng đều là quặng thô kim loại cực kỳ hiếm thấy, chúng vô kiên bất tồi, có thể nhẹ nhõm thiết cắt nham thạch. Nếu như ngươi không cẩn thận xúc động lực trường của chúng, chúng sẽ không chút do dự phát động tiến công với ngươi.



Những tin tức này, phảng phất trời sinh ở trong trí nhớ của Thái Tuế Bạch Hổ, nó chậm rãi nói, giống như hiểu được những thứ này là tự nhiên vậy.



Giang Trần âm thầm nghiêm nghị, mặc dù hắn đối với nơi này không quá quen thuộc, nhưng mà hắn biết rõ, Tiểu Bạch nói đều thật sự.



Những hào quang quỷ dị kia, chỗ này một hàng, chỗ kia một loạt, cũng không có quy luật phân bố cụ thể. Nhưng mà mỗi một khu vực, Giang Trần đều có một loại cảm giác rất áp lực.



Thật giống như một người sống, đột nhiên tiến vào mười tám tầng Luyện Ngục, thời thời khắc khắc đều có một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc.



Mà Thái Tuế Bạch Hổ, ở loại địa phương này, lại trời sinh như cá gặp nước, nhẹ nhàng như thường, từng bước, từng nơi đặt chân của nó, đều có thể tránh đi lực trường chấn động, không xúc động đám quang đoàn kia.



Cái này để cho Giang Trần cưỡi trên lưng Thái Tuế Bạch Hổ, hữu kinh vô hiểm không ngừng xâm nhập xuống dưới.



Ở trong trí nhớ kiếp trước của Giang Trần, đối với loại địa hình này, cũng ẩn ẩn có chút quen thuộc, chỉ là loại trí nhớ này, trải qua quá lâu, Giang Trần chỉ có thể lờ mờ nhớ một ít.



Bất quá, có một điểm là khẳng định, lực sát phạt của loại quang đoàn kia phi thường đáng sợ, nếu như có thể khai thác ra, tuyệt đối có thể luyện chế thành đại sát khí.



Nếu như dung nhập vào trong đao kiếm, lực sát phạt của đao kiếm sẽ tăng lên mấy lần.



Nếu như đánh bóng thành loại bảo vật như tấm gương, lực sát phạt chẳng những không bị ảnh hưởng, còn có thể gia tăng thêm tính ẩn nấp, tấm gương chiếu xuống, trực tiếp giảo sát đối thủ thành cặn bã.



Không thể không nói, cái này là đồ tốt.



Thứ tốt đủ để cho Giang Trần chảy nước miếng, nhưng mà loại thứ tốt này, tựa như rất nhiều hoa có độc, tác dụng tuy lớn, nhưng mà không dễ khai thác.



Gây chuyện không tốt sẽ làm bị thương mình.