Độc Tôn Tam Giới

Chương 305 : Đan Phi tiểu thư bới đống rác 1

Ngày đăng: 06:56 19/04/20


Lan thẩm không hổ là chiến sĩ thi đua, nàng bình thường cũng bởi vì chịu khó, mới được Đan Phi thuê làm. Thế nhưng mà, hôm nay nàng quá chịu khó, làm hư mất đại sự của Đan Phi.



Đan Phi dở khóc dở cười:



- Vậy người có thấy một bình thuốc, đại khái lớn như vậy hay không?



- Bình thuốc? Đó là cái gì?



Lan thẩm không hiểu ra sao, bình thuốc gì đó, đối với nàng một bác gái quét rác mà nói, quá cao cấp rồi, chưa từng nghe qua.



- Là một cái bình nhỏ, bên trong chứa đồ vật.



Lan thẩm vỗ đùi:



- A, hình như có nhặt được vật như vậy, ta thuận tay ném vào trong hầm rác rồi. Tiểu thư, chẳng lẽ là vật hữu dụng?



Đan Phi nghe được hai chữ hầm rác, liền hưu một tiếng, như mũi tên bắn đi ra ngoài.



Lan thẩm không hiểu thấu, đứng tại nguyên chỗ ngây cả người.



Bên cạnh hầm rác, rác rưởi chồng chất ở đó, Đan Phi che lấy cái mũi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ băn khoăn.



Thế nhưng mà, vừa nghĩ tới bộ dáng Ninh trưởng lão khôi phục hai mươi năm thanh xuân, Đan Phi không biết từ đâu tới dũng khí.



Xoắn tay áo, lộ ra cánh tay bạch ngọc, cố nén mùi hôi, ở trong đống rác tìm kiếm.



Một đại mỹ nhân danh chấn vương đô, lại ở trong đống rác lật tới lật lui.



Một màn này thấy thế nào cũng rất không tự nhiên. Khá tốt đây là lãnh địa tư gia của Thái Phó, một màn này cũng không lo lắng bị người chứng kiến.



- Đã tìm được, là nó!



Bỗng nhiên Đan Phi ở trên đống rác duyên dáng gọi to, trong đôi mắt đẹp dịu dàng bắn ra sắc thái mừng rỡ như điên.



Một đôi ngọc thủ dính đầy rác rưởi, cầm cái bình thuốc kia, vẻ mặt cười ngây ngô.



Khá tốt, cái bình thuốc này phong kín, ngược lại không lo lắng đan dược bên trong bị ô nhiễm.



Ngay thời điểm Đan Phi vui vô cùng, đằng sau truyền đến tiếng kinh hô của Lan thẩm:
Tuy hắn là đội trưởng thân vệ, nhưng mà thật muốn hắn ra tay với huynh đệ mình, Tiết Đồng không hạ thủ được.



- Tiết Đồng, ngươi đừng lải nhải như đàn bà được không? Chúng ta không sợ đau, ngươi còn không dám đánh?



Kiều Sơn tính bướng bỉnh lại lên.



Giang Trần tức giận, tiến lên đá vào mông đít mỗi người một cước, làm hai người nhúi đầu xuống đất:



- Tất cả đứng lên, đừng có một bộ chó chết như vậy.



- Không dậy.



Hai huynh đệ này cũng là tính con lừa.



- Lần này là chúng ta sai, các ngươi không đánh, tự chúng ta đánh!



- Lão Nhị, ngươi tới đánh ta trước, một người một phát, đánh tới đánh không nổi mới thôi.



Kiều Sơn kêu lên.



Hai huynh đệ này nói làm liền làm, lại thật sự cầm lấy roi gai, quất trên người đối phương.



- Không sai biệt lắm đã được rồi, nhất định là tên hỗn đản Kiều Bạch Thạch kia dạy các ngươi chiêu này a? Hai người khốn nạn các ngươi, có thể có trí tuệ này sao?



Kiều Sơn cùng Kiều Xuyên vốn đánh hăng say, nghe xong lời này, thoáng cái ngây ngẩn cả người. Cái này thật đúng là thúc thúc Kiều Bạch Thạch dạy cho bọn họ.



- Được rồi, các ngươi ở Hắc Lao đoán chừng cũng bị không ít thiệt thòi, hiện tại đánh cũng đánh rồi. Ta cũng không nói muốn các ngươi thế nào a.



Giang Trần không phải loại người hà khắc, thuộc hạ của mình phạm vào chút sự tình, nói trắng ra cũng không có gì lớn.



- Thế nhưng mà, chúng ta phá hủy quy củ, ở trong vương đô cưỡi linh cầm phi hành.



- Hơn nữa, vì cứu chúng ta, Thiếu chủ buông tha cho một cơ hội bái Diệp thái phó làm sư.



Giang Trần nghe xong, nở nụ cười:



- Cái này nhất định là trên đường trở lại, Điền Thiệu nói cho các ngươi a?