Độc Tôn Tam Giới

Chương 3550 : Nhen nhóm thần cách, thức tỉnh thần lực

Ngày đăng: 07:52 19/04/20


- Ngươi có thể không giữ lời, nhưng mà Giang Du ta há có thể không giữ lời cơ chứ? Nam tử hán đại trượng phu, một giọt nước bọt chính là một cái đinh a.



Người trẻ tuổi kia vô cùng quật cường nói.



- Ha ha, hay cho một câu nam tử hán đại trượng phu. Ngươi gọi là Giang Du sao? Đây là danh tự mà phụ mẫu ngươi đặt cho ngươi hay sao?



- Ta mặc kệ phụ mẫu lấy tên gì cho ta, ta gọi là Giang Du, Giang trong hà giang, du trong tử du.



Người trẻ tuổi kia lạnh như băng nói.



Trăm năm qua, ý nghĩa duy nhất trong đời hắn chính là chuyển núi, khiến cho ngọn núi này lung lay.



Về phần tại sao chuyển, đã không còn quan trọng. Trong lòng hắn có một mục tiêu, hắn lại luôn cố gắng thực hiện điều này, như vậy đã đủ rồi.



Kỳ thực hắn cũng nghĩ qua, có lẽ văn sĩ trung niên này chỉ vui đùa mà thôi.



Nhưng mà đã kiên trì một trăm năm, không có lý do nào lại không thể kiên trì thêm trăm năm nữa a?



Chỉ là chính bản thân hắn sợ rằng cũng không có phát hiện ra, trăm năm qua đi, bộ dáng của hắn, thân thể hắn thậm chí cơ hồ không có biến hóa gì.



Một trăm năm qua, giống như không có lưu lại dấu vết gì trên người hắn.



Mà người văn sĩ trung niên này dường như cũng không có già đi.



Văn sĩ trung niên dùng ánh mắt thưởng thức nhìn qua Giang Du này, than nhẹ một tiếng:



- Giang Du, hay cho một Giang Du. Trăm năm ngươi không ngờ lại không cảm giác thời gian trôi qua, không có cảm giác được nhật nguyệt trôi qua. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, thời gian ở nơi này đã đông cứng rồi sao?



Vẻ mặt Giang Du mê hoặc:



- Ta cũng không biết ngươi đang nói cái gì a.



Văn sĩ trung niên thở dài:



- Ta cũng không trông cậy vào việc ngươi hiểu. Nhưng mà không có việc gì thì ngươi cũng nên soi gương một chút a.



- Ta không có thời gian, ta muốn chuyển núi.



- Vậy ngươi chuyển núi không biết mệt sao?
Thân thể Giang Du khẽ động, sau một khắc không ngờ lại tới chân núi.



Thần lực được thúc dục, hai tay bám vào ngọn núi, cả ngọn núi không ngờ lại bị nâng lên.



Giang Du cơ hồ cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng mà sự thực bày ra ngay trước mắt hắn. Thần lực, Giang Du hắn không ngờ trong thời gian trăm năm bất tri bất giác nhen nhóm thần lực.



- Giang Du, nói cho ta biết, bây giờ ngươi muốn làm gì? Có phải muốn giết tới Nguyệt Thần giáo hay không?



Giang Trần khẽ giật mình, gật đầu nói:



- Đúng vậy.



- Được rồi, ngươi bây giờ có đi mẫu thân, muội muội ngươi cũng không còn ở đó nữa.



- Ngươi nói cái gì?



Giang Du thoáng cái gấp gấp, mê hoặc trước đó đã bị sợ hãi thay thế:



- Mẫu thân của ta và muội muội ta làm sao? Bị Nguyệt Thần giáo sát hại hay sao?



- Đương nhiên không phải, Nguyệt Thần giáo không có lá gan này. Đi thôi, ta mang ngươi tới một nơi, đi tới chỗ kia, tất cả sẽ tra ra manh mối. Mê hoặc trong lòng ngươi tự nhiên cũng được giải.



Trong khi văn sĩ trung niên nói chuyện đã đóng cửa động, thu thần quang lại. Mang theo Giang Du trực tiếp rời khỏi. Giang Du cũng có thần lực, lại hoàn toàn không có cách nào tự chủ, được văn sĩ trung niên nâng lên, thân bất do kỷ đi theo.



- Chúng ta đi đâu?



Giang Du hỏi.



- Cương vực nhân loại, Lưu Ly vương thành, Lưu Ly cung thượng cổ. Nói như vậy đủ kỹ chưa?



Văn sĩ trung niên cười ha hả.



Cương vực nhân loại coi như là cố thổ của Giang Du, cho nên ít nhiều trong lòng hắn cũng có chút chờ mong.



Chỉ là mẫu thân và muội tử của hắn chẳng lẽ đi Lưu Ly vương thành sao?



Khi Giang Du rời khỏi còn rất nhỏ, căn bản không biết thân thế của mẫu thân, càng không biết biến hóa về sau của cương vực nhân loại, cho nên giờ phút này hắn một mảnh mờ mịt.