Độc Tôn Tam Giới

Chương 668 : Bất Diệt Linh Sơn, tuyệt cảnh 2

Ngày đăng: 07:02 19/04/20


Ngày thứ bảy thứ tám, chấn động kia một mực duy trì, nhưng mà thủy chung cách phá vỡ phong ấn còn rất xa.



Ngày thứ mười, chấn động ở ngoại giới rốt cục đình chỉ.



Giang Trần cười khổ:



- Xem ra, sau khi làm hết thảy cố gắng, bọn hắn cũng bất lực rồi.



Người khác buông tha, nhưng Giang Trần lại không muốn buông tha. Mỗi ngày tu luyện, minh tưỡng, tìm con đường ly khai Bất Diệt Linh Sơn.



Nhưng mà, biện pháp Giang Trần nghĩ đến, đều cần lực lượng cường đại đi thực hiện.



Mà tu vi hiện tại của hắn, cách một bước kia, thật sự quá xa xôi.



Trừ khi tu vi của hắn thoáng cái vượt qua Tứ đại lão tổ, nếu không, những biện pháp này, đều không có tác dụng.



Một ngày này, Giang Trần khoanh chân mà ngồi, đột nhiên, bên tai khẽ động:



- Ai?



Hắn vậy mà nghe được tiếng bước chân, tiếng bước chân chân chân thật thật.



Không phải dã thú, không phải sinh linh khác, mà là tiếng bước chân của nhân loại.



Tiếng bước chân này, rõ ràng không phải Sở Tinh Hán phát ra, bởi vì Sở Tinh Hán vẫn còn hôn mê, nếu không phải Giang Trần dùng đan dược kéo tánh mạng của hắn, chỉ sợ hắn sớm đã chết rồi.



- Người trẻ tuổi, không cần khẩn trương.



Một thanh âm tràn ngập tang thương truyền đến.



Bên đường, đi ra hai người. Một già một trẻ, già đạo cốt tiên phong, râu tóc bạc trắng. Trẻ là thiếu nữ, lưng có chút còng, con mắt một khỏa lớn, một khỏa nhỏ, tuy sống mũi rất cao, nhưng miệng lại hơi lệch bên trái, dung mạo có chút xấu xí, cùng lão giả kia đạo cốt tiên phong lộ ra có chút không phối hợp.



- Các ngươi là ai?



Giang Trần hơi có chút giật mình, vô ý thức lui ra phía sau một bước, tiến vào trạng thái đề phòng, ánh mắt liếc nhìn vị trí của Sở Tinh Hán.
Lập tức khom người, thi lễ nói:



- Lão trượng ra tay hai lần, Giang Trần khắc sâu trong tâm. Tiểu tử cả gan thỉnh giáo tôn tính đại danh của lão trượng?



Lần trước ở Nhị Độ Quan, lão giả thần bí này không hiện thân, liền đánh lui Sở Tinh Hán, Giang Trần còn nhớ rõ tình hình lúc trước.



Lúc trước Giang Trần còn hỏi qua thân phận lão giả thần bí này, cũng nói nếu có cơ hội, sẽ báo đáp ân cứu mạng.



Bất quá lần trước, lão giả thần bí này cũng không có nói cho Giang Trần danh hào của hắn.



Thuấn lão khẽ gật đầu:



- Ngươi có thể bảo ta Thuấn lão.



- Thuấn lão?



Giang Trần lại nhìn thiếu nữ lưng còng xấu xí kia một chút.



- Giang Trần, lão phu chú ý ngươi, nguyên do là vì nàng. Nàng là cháu gái trong tộc của ta. Ngươi có thể gọi nàng Hoàng Nhi.



- Hoàng Nhi cô nương tốt.



Giang Trần thiện ý nhẹ gật đầu với Hoàng Nhi, cũng không có bởi vì cô nương này xấu xí, liền sinh lòng ghét bỏ.



Hoàng Nhi cô nương kia khẽ gật đầu, cười cười:



- Ngươi tốt.



- Giang Trần, chắc hẳn trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, đối với lão phu xuất hiện ở chỗ này, cũng có nghi ngờ a?



Giang Trần từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng cười cười.



- Ân, bởi vì lão phu không muốn chạm mặt người của bốn đại tông môn, lại muốn sớm cùng ngươi tâm sự, cho nên, mạo muội động chạm trận pháp của Bất Diệt Linh Sơn. Sự tình là có nguyên nhân, kính xin tiểu huynh đệ ngươi đừng trách. Lại nói tiếp, lão phu ngược lại là có chút thất lễ.