Độc Tôn Tam Giới

Chương 669 : Thuấn lão hỏi chứng

Ngày đăng: 07:02 19/04/20


Thuấn lão phong độ nhẹ nhàng, cũng không có bởi vì thực lực của mình cường đại, liền ở trước mặt Giang Trần bày khí độ cường giả gì.



Điểm này, ngược lại là rất hiểu tính cách của Giang Trần.



- Lão trượng làm như vậy, chính là vì gặp ta?



Giang Trần khẽ giật mình.



- Đúng vậy.



Thuấn lão nói đến đây, lại nhìn thiếu nữ bên người, trong mắt toát ra vẻ thương tiếc.



Trong lòng Hoàng Nhi cũng hơi có chút khổ sở, Thuấn lão là nhân vật bực nào, vì bệnh của nàng, lại hạ mình như thế, khách khí với một tiểu bối.



Cũng không phải nói Hoàng Nhi nàng có tôn ti chi niệm gì, mà là nàng rất hiểu Thuấn lão.



Dùng Thuấn lão cao ngạo, coi như là đối với những nhân vật cường đại kia, cũng không có ôn hoà như vậy.



Hôm nay, khách khí với một thiếu niên lang như Giang Trần, là vì bệnh tình của nàng, cái này sao không làm nàng cảm động, lại thấy áy náy.



Giang Trần thấy Thuấn lão nhìn cô gái kia, ánh mắt hơi động một chút, lại nhìn thoáng qua cô gái kia.



Thuấn lão than nhẹ một tiếng:



- Giang tiểu huynh đệ, ban đầu ở Đông Phương Vương Quốc, ngươi chẩn đoán bệnh của công chúa Đông Phương Vương Quốc là Thái Âm Chi Thể, có việc này không?



Giang Trần cả kinh, đây chính là bí mật của Đông Phương nhất tộc a, vậy mà lão nhân kia cũng biết?



Đối phương đã nói toạc rồi, lại là ân nhân cứu mạng, Giang Trần tự nhiên sẽ không phủ nhận.



Gật gật đầu:



- Thật có việc này.



- Vậy Giang tiểu huynh đệ có nhìn ra được, trên người cháu gái ta, có ngoan tật gì hay không?
- Có thể để cho ta xem mạch của Hoàng Nhi cô nương không?



Bắt mạch, là một loại thuật chẩn đoán bệnh cổ xưa, nhưng lại phi thường thực dụng. Bắt mạch có thể hiểu rõ bệnh tình một người, cũng có thể hiểu rõ trạng thái thân thể một người.



Hoàng Nhi nao nao, nhưng lại thoải mái đi tới, duỗi ra bàn tay trắng nõn.



Bàn tay này mềm nhẵn như bạch ngọc, Giang Trần nắm ở phía trên, có một loại cảm giác ôn lương như ngọc. Giang Trần cảm thấy có chút kỳ quái, cánh tay hoàn mỹ như vậy, cùng khuôn mặt của Hoàng Nhi cô nương, nhìn về phía trên quả thực có chút không hợp, lộ ra phi thường kỳ quái.



Bất quá Giang Trần cũng không có phân thần, khoác lên mạch tượng của Hoàng Nhi, ngưng thần quan sát.



Sau một lúc lâu, khuôn mặt của Giang Trần ngưng trọng lên. Rốt cục, hắn buông lỏng tay ra, đối với Hoàng Nhi nói:



- Đắc tội.



- Làm phiền Giang công tử.



Hoàng Nhi ngược lại rất hào phóng.



- Như thế nào?



Thuấn lão mặt mũi tràn đầy lo được lo mất.



- Kỳ quái.



Giang Trần nhẹ nhàng lắc đầu.



- Mạch đập của Hoàng Nhi cô nương trầm ổn, năng lượng sinh mệnh trong cơ thể phi thường cường đại, nếu như không có đoán sai, tu vi võ đạo của Hoàng Nhi cô nương, quả thực không kém. Cùng những bệnh trạng ta quen thuộc kia, đều có không hợp rõ ràng. Lẽ ra, người nhiễm bệnh, không nên có năng lượng sinh mệnh mạnh như vậy.



- Còn cứu được không?



Giang Trần khoát tay chặn lại:



- Để ta suy nghĩ một chút, chứng này thập phần quái dị. Đã không giống Tiên Thiên chi tật, lại không giống như Hậu Thiên chi bệnh, kỳ quái, kỳ quái.