Độc Tôn Tam Giới

Chương 878 : Hồng nhan họa thủy? 2

Ngày đăng: 07:05 19/04/20


Vệ Khánh hừ lạnh một tiếng:



- Thẩm Thanh Hồng, ngươi tự mình đa tình a, cho rằng mình là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Người ta căn bản không ngía tới ngươi.



Trên mặt Thẩm Thanh Hồng không ánh sáng, nhìn bóng lưng của Lăng Bích Nhi, trong lúc nhất thời, nội tâm không phải tư vị, ngược lại có chút hâm mộ Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ rồi.



Lăng sư muội tình nguyện theo chân bọn họ cùng một chỗ, cũng không muốn cùng mình đi?



Không thể không nói, mặc kệ Lăng Bích Nhi đi đến chỗ nào, đều là tiêu điểm cho trẻ tuổi chú mục. Ở Đan Càn Cung, là tình nhân trong mộng của các đệ tử Đan Hà Cốc.



Mà ở toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, hiển nhiên cũng là tiêu điểm.



- Lăng sư muội, mấy năm không thấy, phong thái càng hơn năm đó a.



- Lăng Sư muội, ngu huynh Tam Tinh Tông Chúc Phi Dương, có thể may mắn mời Lăng Sư muội uống một ly trà không?



- Lăng Sư muội...



Trên đường đi, các loại lôi kéo tình cảm không ngừng xuất hiện. Lăng Bích Nhi là loại người không thích sinh chuyện, nếu như đặt ở bình thường, nàng sẽ lạnh lùng tương đối.



Nhưng mà hôm nay, Lăng Bích Nhi cùng Giang Trần đi chung một chỗ, lại đối với loại đến gần kia, so với ngày xưa càng thêm chán ghét, chỉ hy vọng đan đấu nhanh bắt đầu.



Giang Trần tựa hồ cũng nhìn ra được Lăng Bích Nhi phiền não, đưa ra đề nghị:



- Bích Nhi sư tỷ, ở đây quá nhàm chán, không bằng chúng ta đi dạo bốn phía a?



Mộc Cao Kỳ vội vàng phụ họa:



- Đúng đúng, đi dạo bốn phía. Trần ca, ngươi cùng Lăng Sư tỷ đi đi. Ta đi chỗ sư tôn.



Giang Trần khẽ cười một tiếng:



- Tiểu tử ngươi tìm ngươi sư tôn làm chi? Cùng đi đi.



Lăng Bích Nhi gật đầu, mặc dù nội tâm của nàng rất có hảo cảm với Giang Trần, nhưng hiện tại muốn nàng cùng Giang Trần một mình ở chung, vẫn là hơi có chút chân tay luống cuống.



Thấy Mộc Cao Kỳ ngôn ngữ tầm đó, rất có ý mập mờ, phảng phất muốn thành toàn hai người bọn họ, càng làm cho Lăng Bích Nhi hốt hoảng, ẩn ẩn có chút chờ mong, lại có chút khẩn trương lo lắng.
- Như thế nào, đường đường Vệ công tử, bị giai nhân cự tuyệt, có phải cảm thấy mặt quét rác hay không?



Vệ Khánh nhìn thấy Thẩm Thanh Hồng, những địch ý kia lại tan thành mây khói, cười lạnh nói:



- Thẩm Thanh Hồng, ngươi đắc ý cái gì? Chẳng lẽ Lăng Bích Nhi đối tốt với ngươi?



Thẩm Thanh Hồng im lặng, trong lúc nhất thời, hai người lại có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.



- Tiểu tử kia có địa vị gì?



Tuy Vệ Khánh xem thường Giang Trần, cảm thấy loại tiểu nhân vật này ngay cả danh tự cũng không xứng hắn hỏi.



Nhưng lòng đố kị, lại tựa như độc xà gặm cắn lấy trái tim của hắn, để cho hắn khó chịu nói không nên lời.



- Hắc hắc, sự tình Đan Càn Cung ta cùng Bảo Thụ Tông kết minh, ngươi sẽ không chưa từng nghe qua chứ?



Vệ Khánh sững sờ, lập tức nhớ ra cái gì:



- Hắn chính là đệ tử của Bảo Thụ Tông? Gọi là cái gì nhỉ?



- Ha ha, Vệ công tử còn là tự mình nghe ngóng đi. Nói như thế nào cũng là đồng môn, Thẩm Thanh Hồng ta há lại là thế hệ bán đứng đồng môn?



Thẩm Thanh Hồng thấy Vệ Khánh cùng Giang Trần đấu, trong nội tâm mừng thầm, lại giả vờ làm một bộ thanh cao, tiêu sái bỏ đi.



Vệ Khánh cười lạnh, khóe miệng nhếch lên, mắng:



- Giả mù sa mưa, người Đan Càn Cung, cả đám dối trá như vậy sao?



Đi ra đại điện, đến một hậu viện.



- Sư đệ, Vệ Khánh kia âm hiểm xảo trá, không từ thủ đoạn. Ngươi đắc tội hắn, nhất định phải đề phòng, người này lòng dạ hẹp hòi, có cừu tất báo. Ta lo lắng...



Giang Trần khẽ gật đầu:



- Sư tỷ yên tâm, hắn không chọc ta còn tốt. Chọc tới ta, là vận khí hắn không tốt.