Độc Tôn Tam Giới
Chương 954 : Giang Trần, ngươi giả heo ăn thịt hổ 1
Ngày đăng: 07:07 19/04/20
Vệ Khánh lại nhìn lướt qua, cười lạnh nói:
- Còn có thủ đoạn nham hiểm gì, cứ việc sử dụng ra đi.
Đừng nhìn Vệ Khánh như nổi giận, kỳ thật tâm tư tinh tế tỉ mỉ. Vừa rồi hắn ra vẻ khẩn trương, ra vẻ thất thố, kỳ thật cũng là một loại biểu diễn.
Trên thực tế, hắn đã âm thầm ở 30m quanh thân, bố trí một tiểu độc trận.
Hắn biết rõ, Đỗ Lập Hoàng này nhất định là có người ở sau lưng giả thần giả quỷ, tuy một thời ba khắc hắn không có thăm dò tình huống rõ ràng, nhưng vẫn có kế sách đối địch.
Chỉ cần địch nhân bước vào trong phạm vi độc trận, Vệ Khánh chí ít có chín thành nắm chắc giết chết đối thủ.
Bất quá, khi Vệ Khánh quay người, bỗng nhiên chấn động toàn thân.
Mộc Cao Kỳ ở phía sau hắn, vậy mà không thấy.
Trong nội tâm Vệ Khánh co lại, thần thức triển khai toàn bộ, lập tức tìm tòi. Phản ứng đầu tiên của hắn là Mộc Cao Kỳ thừa cơ trốn đi.
Dùng trạng thái của Mộc Cao Kỳ, dù chạy trốn, cũng trốn không xa.
Thế nhưng mà thần thức của hắn khuếch tán, một mực lan tràn mười dặm, lại căn bản không có phát hiện bóng dáng của Mộc Cao Kỳ.
Nói cách khác, trong nháy mắt vừa rồi, Mộc Cao Kỳ đã hư không tiêu thất ngoài mười dặm? Điều này sao có thể?
Tỏa Linh Chân Nhất Tán, tuyệt đối không có khả năng kém cỏi như vậy.
Trong lúc nhất thời, Vệ Khánh có cảm giác cực kỳ không ổn. Từng sự tình quỷ dị, điệp gia cùng một chỗ, làm cho Vệ Khánh không khỏi sợ nổi da gà.
Vốn là Đỗ Lập Hoàng chết mà liên tục phục sinh, sau đó Mộc Cao Kỳ vô duyên vô cớ mất tích.
Nếu như giờ phút này Vệ Khánh còn không thể tưởng được là có người chọc ghẹo hắn, vậy hắn là kẻ ngu ngốc rồi.
- Ai? Rốt cuộc là ai?
Dù Vệ Khánh trấn định thế nào, gặp phải sự tình quỷ dị bực này, cũng có chút ít luống cuống. Đứng ở trung tâm, thần thức triển khai toàn bộ, hết nhìn đông tới nhìn tây, ý đồ tìm ra người giở trò.
Ngay lúc này…
Sắc mặt Vệ Khánh đỏ bừng, nhưng lại không phản bác được.
- Ngươi muốn như thế nào?
Vệ Khánh khàn giọng hỏi.
- Ngươi cứ nói đi?
Trên mặt Giang Trần thủy chung treo dáng tươi cười nhàn nhạt, từng bước một đi tới hắn.
Trong nội tâm Vệ Khánh khẽ động, hắn ở 30m chung quanh, bố trí tiểu độc trận. Nếu như Giang Trần tiến vào phạm vi độc trận công kích khu, có lẽ mình còn có cơ hội lật bàn.
Bất quá, Vệ Khánh tự nhiên sẽ không biểu lộ ra, mà mặt đen lên nói:
- Đừng nói cho ta, ngươi là vì bênh vực Đỗ Lập Hoàng a?
- Đỗ Lập Hoàng liên quan gì tới ta. Ngươi bắt Mộc Cao Kỳ, không phải vì tìm ta sao? Ngươi đã tìm ta, ta sao có thể không cho ngươi mặt mũi chứ?
Khóe miệng Giang Trần vui vẻ, làm cho Vệ Khánh có một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc.
Trước kia, hắn vẫn cho rằng mình là người thông minh nhất. Hiện tại hắn phát hiện, so với Giang Trần, mình thật sự là kém xa.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Vệ Khánh hắn giết Đỗ Lập Hoàng, vây khốn Mộc Cao Kỳ, tự cho là rất lợi hại.
Kết quả những sự tình này, Giang Trần biết rõ toàn bộ, hơn nữa Giang Trần núp ở phía sau, Vệ Khánh hắn lại mờ mịt không biết.
Như vậy so sánh, Vệ Khánh càng phiền muộn muốn chết. Chỉ là âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện Giang Trần đi vào độc trận, bị độc trận công kích.
Chỉ cần Giang Trần bị độc trận công kích, mình sẽ có hy vọng phản giết Giang Trần.
Tựa hồ Giang Trần có thể hiểu rõ tâm lý của Vệ Khánh, bỗng nhiên cười quỷ dị:
- Có phải ngươi cảm thấy, nếu như ta tiến vào độc trận của ngươi, ngươi liền có cơ hội lật bàn hay không?