Độc Y Xấu Phi

Chương 1 : Điều kiện của Yến vương

Ngày đăng: 04:27 22/04/20


Tháng hai, xuân hàn.



Vừa qua giao thừa, hương vị của năm mới còn chưa tan hết. Hoàng Đô Cẩm

thành của Thương Nguyệt quốc, còn bị mùi vị nồng đậm của năm mới bao

phủ, mọi người gạt bỏ sự lạnh lẽo, đón gió, từ trong nhà ra ngoài chúc

tết với người thân, bằng hữu. Một năm mới, trong cái mùa rét lạnh này,

bắt đầu.Dân gian, khắp nơi vui vẻ hòa thuận, trong hoàng cung Thương

Nguyệt quốc, lại bị âm trầm bao phủ.



"Thế nào"



Người nói

chuyện là hoàng thượng Công Tôn Nam của Thương Nguyệt quốc. Thương

Nguyệt lấy chữ vi tôn, lúc này, một bộ hoa phục thêu Kim Long gắn ở trên người Công Tôn Nam, khiến cho vẻ mặt của hắn vừa ngưng trọng vừa âm

trầm, trở nên càng thêm âm tình bất định. Từ trên người hắn phát ra từng đợt hàn khí, dọa cho Thái sử lệnh Đỗ Trạch bên cạnh lạnh từ trong ra

ngoài, ông nhịn không được rùng mình một cái, chòm râu dài khẽ run,giống như vừa có gió quét qua chòm râu dưới cằm ông ta vậy.



"Bệ hạ,

Thái Bạch Kim Tinh hiện rõ ban ngày, không kĩ lưỡng, thiên hạ tất loạn

a...." Làm một Thái Sử lệnh hợp cách, Đỗ Trạch biết cái gì nên nói, cái

gì không nên nói. Vừa nghĩ tới giữa trưa xuất hiện Thái Bạch Kim Tinh

lóa mắt trên bầu trời, Đỗ Trạch cảm thấy giữa cổ họng có ngọn lửa thiêu

đốt, không biết là sợ hay là hưng phấn. Tứ quốc bình phân thiên hạ, đến

hôm nay, đại lục đã yên ổn được ba trăm năm. Có câu phân lâu tất hợp,

Thái Bạch Kim Tinh này xuất hiện, chẳng lẽ là một dự đoán? Vừa nghĩ đến

vị thiên tử dã tâm bừng bừng bên cạnh này, Đỗ Trạch đem hỏa khí trong cổ họng nuốt xuống, chỉ là cúi đầu, không dám nhìn đến hắn, lại càng không dám suy đoán lòng của hắn. Nhưng mà mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt biến

hóa thất thường của Công Tôn Nam, Đỗ Trạch từ khí tức phát ra trên người vị đế vương này vẫn có thể cảm nhận



được Công Tôn Nam đang kích

động. Ông thậm chí có thể đoán được, trong đầu của Công Tôn Nam lúc này

đang ảo tưởng cảnh đẹp của độc bá thiên hạ ra sao.



"Bói toán đi"



Chỉ một lát, Công Tôn Nam liền khôi phục lại tâm trang. Thân là đế vương,

hắn luôn khống chế cảm xúc rất tốt, cho dù hiện tại trong lòng hắn giống như đại dương mênh mông, nhiệt huyết quay cuồng, nhưng trên mặt hắn chỉ là hàn ý hơi giảm, người bên ngoài cũng không thể nhìn ra tâm tư của

hắn. Thái Bạch Kim Tinh hiện rõ ban ngày, từ xưa đến nay là thiên hạ đại loạn, điềm báo tân chúa sinh ra đời. Nhìn chung trong lịch sử, mỗi lần

xuất hiện loại tình huống này, đều là lúc thiên hạ phân ra. Công Tôn Nam từng vô số lần ảo tưởng, chính mình có thể dẫn đầu thiết kị của Thương

Nguyệt quốc xua nam, đông chinh,tây tiến, đem thiên hạ bao quát trong

lòng mình, không nghĩ tới rốt cuộc đã đợi được cơ hội này. Hay là, hắn

chính là tân chúa ứng với mệnh trời mà sinh ra? Khóe môi của Công Tôn

Nam khẽ giương lên, chòm râu đen như mực trên môi khẽ rung hai cái, lại

khôi phục bình tĩnh.



"Cốc cốc cốc đinh"
Tam phu nhân nói một hơi dài như

thế, đầu óc của Hạng Quân vãn còn chưa kịp chuyển, chỉ có thể ngây ngốc

đứng ở đấy, tay chân luống cuống. "Ta, ta...."



Tam phu nhân muốn

trút giận, Công Tôn Trường Khanh dĩ nhiên biết. Nữ nhân trong lúc tranh

đấu hắn vẫn đều mở một mắt nhắm một mắt, Hiện tại mỹ nhân ý đồ gây khó

dễ Hạng Quân Vãn, làm Công Tôn Trường Khanh rất vừa lòng, lập tức mở

miệng phụ họa, giúp đỡ một phen.



"Vương phi nếu có thể xông vào

hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu". Công

Tôn Trường Khanh xoay hạt châu trong tay, giọng nói mị hoặc: "Ví dụ

như......Thị tẩm!"



Công Tôn Trường Khanh vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ tái nhợt của Hạng Quân Vãn khẽ phiếm hồng.



Thị tẩm?! Nói đến động phòng hoa chúc đêm đó hắn đã đem nàng vứt bỏ ở Hạnh

Viên xa xôi, hai người vẫn chưa chính thức trở thành phu thê chân chính, nàng cũng bởi vì thế trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt

quốc. Hôm nay, có phải là một cơ hội?



"Vương phi, không

nên......" Nhìn thấy hành động điên rồ của chủ tử nhà mình, Lạc Tuyết ở

sau lưng nàng nhỏ giọng cầu xin: "Đừng đi...."



Chỉ là không đợi Lạc Tuyết nói xong, Hạng Quân Vãn đã nhún người nhảy lên rơi xuống hang hổ.



"Ngao...." Nhìn thấy nữ nhân đột nhiên xâm nhập lãnh địa của mình, con hổ hoa ban đứng dậy.



"Ta, ta không có ý gì......Cầu xin ngươi, đem....đem hổ con cho ta

mượn.....mượn một chút.....một chút liền trả lại cho ngươi....."



Nhìn thấy con hổ đi tới, dũng khí nhảy xuống vừa rồi của Hạng Quân Vãn đều

mất hết, trong miệng nàng cắn một cái, muốn chạy nhưng hai chân lại cố

định một chỗ, chỉ có thể toàn thân run lên: "Cầu...van cầu ngươi...."



"Thật là ngu ngốc, cùng con hổ nói chuyện, nàng tưởng rằng hổ có thể nghe

hiểu sao??" Biểu hiện của Hạng Quân Vãn rơi vào trong mắt mọi người đưa

đến một hồi cười nhạo, ngồi nghe những tiếng kêu của nàng.



"Vương phi, chạy mau a!" Lạc Tuyết lo lắng nhìn Hạng Quân Vãn, tiếc là nàng

lên tiếng quá chậm, con hổ đã bổ nhào đến, móng vuốt sắc bén hướng về

phía cổ họng mảnh khảnh của Hạng Quân Vãn.