Độc Y Xấu Phi

Chương 2 : Khéo đoạt hổ con

Ngày đăng: 04:27 22/04/20


"A....." Chỉ nghe Hạng Quân Vãn hét thảm lên một tiếng, cái ót nặng nề đập thẳng lên núi giả,

hôn mê ngất xỉu. Nhìn thấy máu đỏ sẫm ở trên núi giả, Tứ phu nhân sợ tới mức co rụt lại trong lòng của Công Tôn Trường Khanh: "Vương....vương

gia, chẳng lẽ nàng chết rồi?"



Công Tôn Trường Khanh không có trả

lời Tứ phu nhân, ngược lại ngừng thở, nhíu mày, nhìn về phía Hạng Quân

Vãn đang nằm trên mặt tuyết.



Hắn tin chắc mình nhìn rất rõ, vuốt

hổ vừa rồi cũng không làm bị thương Hạng Quân Vãn, nàng hoàn toàn chính

là sợ đến mức té xỉu, đập lên núi giả bị thương ở đầu. Giờ phút này,

nhìn thấy Hạng Quân Vãn sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, bộ dáng không hề có tiếng động, Công Tôn Trường Khanh bỗng nhiên có một loại ý nghĩ

"Rốt cuộc cũng được giải thoát".



"Chết như vậy, ngược lại thật

tốt! Thật là tiện nghi cho nàng ta rồi!" Tam phu nhân nhìn xuống phía

dưới, cười lạnh, đem lời trong lòng của Công Tôn Trường Khanh nói ra.

"Khó có được vương gia cho nàng ta cơ hội, thật không ngờ..... Thật là

lãng phí một phen "khổ tâm" của vương gia!"



Người bên ngoài đều thờ ơ xem cuộc vui, chỉ có Lạc Tuyết bên cạnh Hạng Quân Vãn



lo lắng không thôi: "Vương phi, vương phi người tỉnh lại đi! Vương phi!"



Hạng Quân Vãn gặp chuyện không may, Lạc Tuyết tuy rằng sợ tức mức mặt trắng

bệch, nhưng vẫn kiên trì nhảy vào hang hổ, một bên gọi Hạng Quân Vãn,

một bên dùng thân hình nhỏ bé của chính mình ngăn trở trước mặt con hổ

hoa ban, không để nó làm tổn hại Hạng Quân Vãn: "Cút ra! Không được làm

tổn hại vương phi nhà ta!"



"Chậc chậc, không nghĩ tới con ngốc

kia, bên cạnh còn có người ngu si thật lòng bảo vệ chủ. Chủ ngốc xứng

với nô tỳ ngốc, thật là tuyệt phối". Nhị phu nhân cười lạnh, một bộ dáng muốn xem trò hay. Mà con hổ trong hang khi thấy lại có người xâm nhập

vào, còn là một loài người bé nhỏ, lập tức ngửa mặt lên trời rống lớn,

vuốt hổ hướng về phía Lạc Tuyết: "Ngao....."



"A...." Lạc Tuyết ôm đầu, ngay tại lúc nàng nghĩ mình khẳng định sẽ chết dưới nanh vuốt của

con hổ, một bàn tay ôm lấy hông của Lạc Tuyết, đem nàng nhấc lên.
với kẻ quái dị này, đợi kiếp sau đi!



"Nói đi! Ngươi muốn gì?"



Công Tôn Trường Khanh không chút nào che dấu chán ghét cùng khinh thường của mình với nàng, lại không biết rằng, nữ tử trước mắt đã không phải là

Hạng Quân Vãn, mà là truyền nhân đời thứ 31 của Đường Môn thế kỉ 21

xuyên qua - Đường Thanh.



Nam nhân trước mắt này một thân y phục

màu tím, mày kiếm mắt sáng, cả người quý khí, đẹp đẽ từ trên xuống dưới

đều là dùng tiền xây dựng nên, càng khỏi nói lông chồn tuyết trắng trên

người hắn, nhìn chất lượng, nếu ở hiện đại cũng ngàn vàng khó cầu. Xem

ra hắn chính là vương gia, nam nhân của người này.



Lại nhìn oanh

oanh yến yến bên cạnh nam nhân này, hoan phì yến gầy, nói vậy những châm chọc khiêu khích vừa rồi, chính là từ trong miệng những hoa hồ điệp này nói ra đi! Đường Thanh cười lạnh, thật là một nam nhân dơ bẩn, ghê tởm! Người như vậy để trước mặt nàng, nàng cũng không thèm liếc mắt lấy một

cái. Bẩn!



Hạng Quân Vãn khóe miệng châm chọc, cũng không tránh khỏi ánh mắt sắc bén của Công Tôn Trường Khanh.



Một phế vật, dựa vào cái gì cười nhạo hắn? Trong lòng của Công Tôn Trường

Khanh sinh ra một cỗ tức giận, nàng chẳng lẽ thật sự muốn thị tẩm? (Ai

thèm! ) Tiện nhân này! Thật sự là được voi đòi tiên! Tại sao nàng ta không

chết trong hang hổ đi?! Lại còn muốn trèo lên giường của hắn! (tên này

tự kỉ nặng)



"Vương gia không phải một lời nói đáng giá ngàn vàng sao? Thế nào? Hiện tại muốn đổi ý, muốn làm tiểu nhân lật lọng"



Giọng nói lạnh lùng của Hạng Quân Vãn truyền đến, Công Tôn Trường Khanh càng

thêm tin tưởng, nữ nhân trước mắt muốn cái gì. Bình thường một bộ dáng

ngu ngốc nhu nhược, lúc này may mắn có được hổ con, lại muốn mượn cơ hội bay lên làm phượng hoàng! Thật là đáng giận!



"Ai nói hoàng đệ

lật lọng? Cô gia sao lại chưa nghe nói qua?" Đang lúc Công Tôn Trường

Khanh muốn cho người đem Hạng Quân Vãn về Hạnh Viên, đúng lúc này, một

giọng nói uy nghiêm vừa trêu tức vừa không thất lễ truyền tới.