Độc Y Xấu Phi

Chương 13 : Yến vương gia giết người

Ngày đăng: 04:27 22/04/20


Tiếng sáo rất đẹp,

nhưng mà tiếng sáo đẹp rất nhiều, tiếng sáo này cũng không thể khiến cho người khác thừa nhận năng lực của bạch y nữ tử.



Công Tôn Trường

Khanh uống một ngụm trà, phát hiện trà này vào miệng thơm ngát bốn phía, vị rất ngon, lại nhịn không được uống nhiều thêm vài hớp, trên đài cao ở dưới lầu, bạch y nữ tử đã chậm rãi hát lên.



“Thiếp chỉ là một con hồ ly tu hành ngàn năm.



Ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc.



Khi đêm dài người tĩnh lặng.



Có thể nghe thấy tiếng thiếp đang khóc.



Nơi ngọn đèn tàn lụi lại có người thấy thiếp nhảy múa...”



Khác với sự thanh lệ uyển chuyển của những nữ tử khác, thanh âm của bạch y

nữ tử hàm chứa tang thương, trong Bạch Hoa Lâu tĩnh lặng hiện ra vẻ đột

nhiên khác lạ. Nghe một mình, thanh âm này cũng không tính cực đẹp,

nhưng phối hợp với ca từ thê lương bi ai như vậy, ngược lại thêm phần

mênh mông, càng thêm nổi bật ý cảnh ca từ, lại có một phen phong vị

khác.



Đợi nữ tử xoay người qua đây, tâm của Công Tôn Trường Khanh mãnh liệt run lên một cái.



Nữ tử kia, không có vẻ đẹp tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, cũng không

có đoan trang quốc sắc thiên hương, có chính là mị hoặc động lòng người.



Bàn tay nàng khéo léo trên mặt có hai hàng mi lá liễu tinh tế, ba đường

phấn bạc ngay mi tâm thanh diễm xinh đẹp, môi hồng nhận, khéo léo tinh

xảo, mắt hồ ly dài tròn, đuôi lông mày lấp lánh ánh bạc, xứng với con

ngươi đen ngập nước kia, làm cho người không nhịn được muốn đem nàng che chở thật tốt.



Nữ tử toàn thân không có trang sức hoa lệ gì, một

đầu ô ti quấn ở sau đầu, một cái đuôi hồ ly điểm xuyến, càng thêm hợp

với tạo hình “Bạch hồ” này.



“Lúc thiếp yêu người người đang nghèo xơ xác gian khổ học tập.



Lúc rời khỏi người người đã đề tên bảng vàng động phòng hoa chúc.



Có thể vì người nhảy một điệu.
Khanh buông Hồ Cơ ra.



“Các ngươi cút cho bổn vương!” Công Tôn Trường Khanh quay đầu, nói ra thân phận của mình.



“Là Yến vương điện hạ!” Có công tử quý tộc quen biết Công Tôn Trường Khanh, trải qua một màn huyên náo của hắn, tất cả mọi người đã biết thân phận

của hoa y công tử trước mắt, bước chân của những người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng chậm lại.



Nhìn thấy bộ dáng của những người

này, Công Tôn Trường Khanh đắc ý nở nụ cười, “Hoa Ngũ Nương, ra đây, bổn vương muốn chuộc thân cho Hồ Cơ! Hoa Ngũ Nương...”



“Thì ra là

Yến vương gia.” Hoa Ngũ Nương lắc lắc cái eo giống như cây liễu đi đến

trước mặt Công Tôn Trường Khanh, “Vương gia, đã lâu không gặp.”



“Ít nói nhảm, bổn vương muốn chuộc thân cho Hồ Cơ, ra giá đi.”



“Ta không cần!” Không đợi Hoa Ngũ Nương nói chuyện, Hồ Cơ mở miệng phủ

quyết, “Ta muốn chờ Sở Sinh trở về, ta sẽ không đi theo bất luận kẻ

nào.”



Hồ Cơ vừa nói, người bên cạnh lại thổn thức lên, hay cho

một nữ tử si tình cuồng dại, thế nhưng đau khổ chờ người trong lòng,

thật sự là làm cho người ta cảm động.



“Bổn vương coi trọng ngươi

là phúc khí của ngươi, ngươi đừng lên mặt không biết xấu hổ!” Công Tôn

Trường Khanh đem Hồ Cơ bắt đến trước mặt, bàn tay to nhéo người của

nàng, “Đi theo thư sinh nghèo dầm dã nước mưa, đi theo bổn vương ăn ngon mặc sướng, ngươi đừng không biết tốt xấu!”



“Muốn ta đi theo

ngươi, trừ phi ta chết!” Hồ Cơ cắn răng, không chịu khuất phục, bộ dáng

kia làm cho người ta thấy thực sự đau lòng, lại khiến cho người bên

ngoài không khỏi vì nàng đổ mồ hôi.



“Được! Ngươi muốn chết? Liền

chết cho bổn vương nhìn thử xem!” Công Tôn Trường Khanh cạy miệng của Hồ Cơ ra, đút một viên thuốc vào trong miệng nàng. “Đây là độc dược bổn

vương vừa mới lấy được, ngươi không phải không sợ chết sao, vậy ngươi ăn nó cho bổn vương xem...”



Lời của Công Tôn Trường Khanh còn chưa dứt, Hồ Cơ liền phun một ngụm máu lên mặt hắn.



Sau đó thân thể Hồ Cơ chậm rãi ngã xuống, Hoa Ngũ Nương bụm mặt hét rầm lêm, “A! Giết người! Yến vương gia giết người!”