Độc Y Xấu Phi
Chương 17 : Thiếu chủ, Di Hồng công tử rất xinh đẹp!
Ngày đăng: 04:27 22/04/20
Biết co biết dãn, Bách Lý Giao quả nhiên không giống người thường, nhận thức của Hạng Quân Vãn đối với người trước mắt này càng sâu thêm một bậc, phòng bị cũng nhiều
hơn một tầng.
"Nếu Bách Lý công tử đã tự kiểm tra cũng xác định
được kết quả, ngày sau nếu hoàng thượng có hỏi đến, còn phải phiền ngươi ăn ngay nói thật trước mặt hoàng thượng, Đường mỗ cảm kích vô cùng!"
Hạng Quân Vãn không dùng quận vương để xưng hô với Bách Lý Giao. Vừa rồi hắn tự xưng bản công tử rồi hành sự không theo lẽ thường, đương nhiên cũng
không quan tâm những chi tiết này.
Đối với xưng hô của Hạng Quân
Vãn, Bách Lý Giao rất vừa lòng, cười ha hả, mặt mày hớn hở, lộ ra hàm
răng trắng như trân châu, "Thì ra Di Hồng công tử họ Đường, không biết
xưng hô thế nào?"
"Đường Thanh, Thanh của thanh minh thì tiết vũ phân phân".
"Thanh minh thì tiết vũ phân phân? Có vẻ như là một bài thơ?"
Bách Lý Giao thông minh như thế, khiến phòng bị trong lòng Hạng Quân Vãn
giãn ra. Hy vọng này sau bọn họ sẽ không trở thành kẻ địch, nếu không,
có một kẻ địch vừa thông minh mà bối cảnh lại lớn mạnh thế, để đối phó e là phải tốn nhiều công sức.
"Thanh minh thì tiết vũ phân phân
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn
Tá vấn tửu gia hà xử hữu
Mục đồng diêu chỉ hạnh hoa thôn.
Giọng nói của Hạng Quân Vãn trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm thấp mang theo
thanh lệ, đứng gần nàng, Bách Lý Giao tựa hồ ngửi được mùi huân hương
đặc thù từ trên người nàng. Trên đại lục, bất luận nam nữ đều yêu thích
tạng hương, tay nghề chế tạo các nhà khác nhau, huân hương trên người
cũng thế.
Mùi trên người Hạng Quân Vãn không giống với huân hương truyền thống, mang theo hơi thở trái cây cùng hương hoa, nhẹ nhàng
khoan khái độc đáo, ngược lại hợp với phong thái xuất trần thoát tục của nàng.
Nghe thiếu chủ nói như vậy, tâm tình thiếu niên đã khá hơn nhiều. Hắn nhìn
Công Tôn Trường Khanh rất chướng mắt, người nọ cùng chủ tử nhà mình hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Hồ Cơ người đẹp như thế, ca động lòng
người như vậy, cứ như thế mà chết, thật sự rất là đáng thương! Hy vọng
Công Tôn Nam có thể nghiêm trị Công Tôn Trường Khanh, có nhi tử như thế, quả thực chính là bại hoại của hoàng thất.
Xe ngựa chậm rãi đi,
ngã tư đường chung quanh im ắng, chỉ nghe tiếng xe chuyển động trên
đường đá, nghĩ tới bóng dáng màu trắng lạnh lùng kia, đột nhiên nhếch
miệng cười.
"Thiếu chủ, Di Hồng công tử rất xinh đẹp!"
"Ừ".
"Thiếu chủ, Bách Lý Giao cũng rất tuấn!"
"Ừ".
"Thiếu chủ, nếu lúc ấy người đi ra ngoài, nhất định có thể đem so với Bách Lý Giao. Bât quá.... ..."
"Bất quá?" Thanh âm trong xe ngựa dừng một chút.
"Hắc hắc" Thiếu niên cười ngây ngô, quay đầu nhìn nam tử phía sau màn:
"Người cùng Di Hồng công tử, ngược lại bất phân thắng bại, không phân
biệt được cao thấp. Thuộc hạ cũng không biết, giữa hai người ai xuất sắc hơn!"
"Nha!" Nam tử cười khẽ, ánh trăng màu bạc lướt qua bức rèm trên xe ngựa, chiếu xuống người hắn một mảnh loang lổ, "Bất phân như
nhau?" Nam tử không dự đoán được người theo mình nhiều năm như thế, lại
đánh giá cao Di Hồng công tử như thế, có chút ngạc nhiên.
"Vâng!" Trong đầu hiện ra bộ dáng của Hạng Quân Vãn. "Di Hồng công tử tựa như
tuyết trắng xóa, cao thượng thanh tao, mà thiếu chủ người, lại giống
hàn mai tháng chạp, xinh đẹp cao ngạo, lại nói tiếp, chỉ có trong mùa
đông mới có tuyết có mai, các người ngược lại rất tương xứng".
Lời nói của thiếu niên có chút không đầu không đuôi, lại dường như rất hợp
lý. Nam tử tiếp tục trầm mặc, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, mười lăm, lại là một cái mười lăm....