Độc Y Xấu Phi

Chương 5 : Công Tôn Trường Khanh, ngươi thật hung ác!

Ngày đăng: 04:27 22/04/20


Editor: Tuyết.Nhi



Canh tránh thai? Nhìn chất lỏng đen thui trước mắt, đáy mắt Đường Thanh hiện lên hàn khí.



Hay cho một Hạng Quân Mỹ, hay cho một tỷ tỷ nghĩa nặng tình thâm! Nói trắng ra, chỉ muốn làm cho Công Tôn Trường Khanh đem hòa ly thư biến thành

hưu thư, muốn cho nàng trở thành khí phụ bị mọi người nhạo báng! Cái gì

huyết mạch hoàng thất không thể lưu lạc dân gian, chẳng qua là lo lắng

sau khi nàng mang thai sẽ mẫu bằng tử quý mà thôi, thật không ngờ rằng

tâm kế nữ nhân cổ đại lại sâu như thế!



“Vương phi, thân thể của

người không tốt, thuốc này tổn hại thân thể, không thể uống được...” Lạc Tuyết nhìn Hạng Quân Vãn bưng lên canh tránh thai, vội vàng mở miệng

ngăn cản, “Là thuốc ba phần độc, Vương phi, đừng uống!”



Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lạc Tuyết dừng ở trong mắt Hạng Quân Vãn, làm cho lòng lạnh như băng của nàng có chút ấm áp.



Cứ tưởng rằng chính mình đơn độc chiến đấu hăng hái, không nghĩ tới còn có một nha đầu tận tâm trung thành như vậy đi theo. Thân nhân ở bên cạnh

thì bỏ đá xuống giếng, ngược lại tỳ nữ không có quan hệ huyết thống,

quan tâm đối với mình là thật. Lạc Tuyết nhìn qua cực kỳ nhỏ nhắn gầy

yếu, quần áo trên người cũng giặt đến mất đi màu sắc vốn có. Xem ra,

nàng đi theo chủ nhân này, cũng chịu không ít cực khổ.



“Lạc

Tuyết, ta không sao.” Đường Thanh mỉm cười, không phải là canh tránh

thai sao! Nói mơ hồ như vậy, kỳ thật chính là thuốc tránh thai. Công Tôn Trường Khanh chỉ sợ vĩnh viễn cũng không nghĩ đến, giữa bọn họ cũng

chưa xảy ra gì cả, nàng chính là động tay chân một chút, làm cho hắn mơ

một giấc mộng đẹp mà thôi.



Nghĩ đến “lễ vật” của mình tặng cho

Công Tôn Trường Khanh, khóe môi Đường Thanh nở một nụ cười mị hoặc.

Đường Môn gia huấn điều thứ nhất, chính là lúc nghịch cảnh phải chịu

nhục. Khi sức mạnh địch ta chênh lệch quá lớn, nhất định phải ẩn giấu

tài năng chính mình, nghỉ ngơi lấy sức, xem xét thời cơ để cho đối

phương một kích trí mệnh.



Hiện tại, so với nước thuốc toát ra

từng trận cay đắng, thoát khỏi vương phủ lấy được tự do đối với Đường
Trong trí nhớ, phụ thân của

người này, đại tướng quân của Thương Nguyệt quốc Hạng Trị Chung đối với

nữ nhi này vẫn hết mực yêu thương, từ của hồi môn năm căn cửa hàng cùng

những bảo bối này liền có thể nhìn ra. Nếu Hạng Trì Chung đóng ở biên

phòng biết được nữ nhi ruột thịt của mình đã hương tiêu ngọc vẫn, không

biết trong lòng ông ta sẽ có cảm tưởng như thế nào.



“Lạc Tuyết,

chúng ta đi thôi!” Đường Thanh khóa hộp lại, kéo Lạc Tuyết xoay người

rời đi, nàng một khắc cũng không muốn đứng ở nơi dơ bẩn này nữa. Bị vứt

bỏ thì sao? Nàng đã không phải Hạng Quân Vãn lúc đầu, lại càng không để ý những thứ thanh danh hư vô này nọ kia!



Không đợi Đường Thanh bước đi, Công Tôn Trường Khanh đột nhiên lạnh lùng mở miệng ngăn cản nàng, “Đợi chút!”



“Không biết Vương gia có gì chỉ giáo?” Nghe thấy thanh âm, Đường Thanh xoay

người, Công Tôn Trường Khanh chắc không phải đổi ý chứ? Nam nhân này trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, lời nói không hề đáng tin cậy, nếu

hắn dám ngăn cản, nàng dù cho liều mạng đến cá chết lưới rách cũng muốn

làm cho hắn đẹp mặt!



“Trâm cài ngọc châu trên đầu, y phục trên

người ngươi đều là đồ của Yến vương phủ ta, nếu ngươi đã bị hưu, đã

không phải là người của Yến vương phủ ta nữa. Ngươi muốn đi cũng được,

đem những thứ này để lại!”



Lời của Công Tôn Trường Khanh vừa nói

ra, Đường Thanh rõ ràng cảm giác được tâm trạng của những nữ nhân đứng

bên cạnh rất tốt. Đặc biệt là Hạng Quân Mỹ, vừa rồi nàng ta còn một bộ

dạng hoa lê đẫm mưa, lúc này khóe mắt cư nhiên có ý cười.



Cởi

trâm cài ngọc châu cùng y phục? Công Tôn Trường Khanh chẳng lẽ muốn nàng đầu xù lỏa thể đi ra ngoài? Đừng nói thời đại này bảo thủ ra sao, nữ tử quần áo không chỉnh tề đi ra ngoài sẽ bị nước miếng người đời dìm chết, chỉ riêng hiện tại tháng hai trời đông giá rét, tuyết trên mặt đất còn

chưa tan ra hết, để nàng cứ như thế đi ra ngoài cho dù không bị lạnh

chết, cũng sẽ bệnh nặng một trận.



Công Tôn Trường Khanh, ngươi thật nham hiểm!