Độc Y Xấu Phi
Chương 6 : Rời khỏi Yến vương phủ
Ngày đăng: 04:27 22/04/20
Editor: Tuyết.Nhi
Đối với yêu cầu của Công Tôn Trường Khanh, Thái tử Công Tôn Ký thấy cực kỳ quá đáng, nhưng hắn cũng không tính ra mặt ngăn cản.
Hạng Quân Vãn là chính nữ của đại tướng quân Hạng Trị Chung, lại là nữ nhi
thương yêu nhất của ông ta, Công Tôn Trường Khanh náo loạn như vậy, chắc chắn sẽ làm tăng thêm khoảng cách giữa hắn và Hạng Trị Chung. Công Tôn
Ký tuy là thái tử, nhưng trước khi chưa ngồi trên ngôi vị, sẽ xảy ra
biến đổi gì ai cũng không biết được. Phụ hoàng của hắn Công Tôn Nam
trước khi đăng cơ cũng không phải là Thái tử, sau đó không phải là lên
làm Hoàng đế sao!
Nhìn thấy Công Tôn Trường Khanh nhục nhã Hạng
Quân Vãn như vậy, trong lòng Công Tôn Ký thậm chí có chút hy vọng mâu
thuẫn giữa bọn họ có thể tăng thêm vô hạn, cuối cùng dẫn đến mâu thuẫn
giữa Yến vương phủ và phủ Tướng quân.
Hạng Trị Chung tính
cách ngay thẳng, xưa nay mặt lạnh vô tình, chỉ tình nguyện trung thành
với Hoàng đế. Nếu Yến vương cùng Hạng Trị Chung náo loạn trở mặt, ngày
sau cho dù Công Tôn Trường Khanh đối với ngôi vị hoàng đế có mưu đồ gì,
quân đội đại biểu cho Hạng Trị Chung khẳng định sẽ không đáp ứng, đó
cũng là kỳ vọng của Công Tôn Ký.
“Sao, không nỡ? Có phải muốn bổn vương giúp ngươi cởi hay không?” Công Tôn Trường Khanh thấy Hạng Quân
Vãn không động đậy, trong lòng rốt cuộc có một loại khoái cảm trả thù
được. Theo hắn thấy, Hạng Quân Vãn nhất định sẽ quỳ trước mặt hắn, cầu
xin hắn đừng vô tình như vậy. Công Tôn Trường Khanh thậm chí ảo tưởng
chính mình sẽ ngay tại lúc Hạng Quân Vãn cầu xin mình sẽ một cước đem
nàng đá văng đi, báo lại mối thù hôm nay nàng đã khiến hắn nhục nhã.
Bất quá, mộng tưởng luôn rất đẹp! Công Tôn Trường Khanh không biết, nữ tử
trước mắt đã thay đổi linh hồn, không còn là nữ tử yếu đuối mặc hắn đến
gây khó dễ nữa.
“Nghe nói Chu Liên quốc lòng muông dạ thú, vẫn
thèm muốn sự giàu có của Thương Nguyệt ta, cho nên bệ hạ mới phái phụ
thân ta đóng quân ở biên quan, vừa đi chính là năm năm, ngay cả đại hôn
tử, mặc dù trong lòng hắn thấy ngứa mắt Hạng Quân Vãn, nhưng lời nói khi nãy của nàng hắn cũng nghe lọt được.
Hôn sự này không phải hắn
mong muốn, nhưng ba năm qua hắn cũng chỉ đem nàng vứt ở Hạnh Viên, không quan tâm, tùy ý để cơ thiếp của hắn khi nhục nàng, chỉ cần không tổn
hại đến tính mạng của nàng, hắn cũng không hỏi đến. Để lại Hạng Quân
Vãn, không chỉ là vì phủ Tướng quân sau lưng nàng, mà cũng bởi vì hôn sự này là do Hoàng thái hậu ban cho, mặc kệ hắn không muốn ra sao, cũng
không thể làm quá mức.
Hôm nay viết xuống hưu thư, trong lòng
Công Tôn Trường Khanh lại nhẹ nhàng thở ra. Hạng Quân Vãn tự cầu xin, có Công Tôn Ký có thể làm chứng. Ngày sau cho dù Hạng Trị Chung cùng Hoàng thái hậu truy cứu, cũng không phải lỗi của hắn. Chỉ là, hắn vừa nãy xác thực là bị nữ nhân này chọc giận, cho nên mới mất đi chừng mực, xém tí
làm cho Công Tôn Ký thừa dịp sấn vào.
Hiện tại khôi phục lí trí,
Công Tôn Trường Khanh hít một hơi thật sâu. Rốt cục thoát khỏi kẻ quái
dị kia rồi! Rốt cục thoát khỏi nhục nhã trong ba năm nay!
Đường Thanh cùng Lạc Tuyết ra khỏi Yến vương phủ, lúc này sắc trời đã tối sầm xuống, người đi đường rất ít.
Lạc Tuyết thật cẩn thận đi theo phía sau Đường Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn
của nàng bị đông lạnh đến đỏ bừng, trong mắt còn ẩn ẩn có nước mắt. Ở
thời đại này, nữ tử bị hưu căn bản là không có đường sống để đi, cho dù
Tướng quân sủng ái tiểu thư, nhưng là Tướng quân xa tận chân trời, tiểu
thư lúc này nếu như trở về phủ Tướng quân, nhất định sẽ bị nhóm người
phu nhân ăn hiếp!
“Tiểu thư, chúng ta hiện tại đi đâu?” Lạc Tuyết vì Hạng Quân Vãn cảm thấy khổ sở, nên nàng không dám khóc ra tiếng, sợ
Hạng Quân Vãn nghe xong sẽ thương tâm, đành phải kìm nén nước mắt, thừa
dịp lúc nàng không chú ý quay lưng lau khóe mắt.
Đi đâu? Đường
Thanh ngừng lại, trở về phủ Tướng quân không thể nghi ngờ là vừa rời
hang hổ lại vào hang sói, nhóm di nương ở đó đã sớm đối với nàng hận
thấu xương, nay nàng bị Công Tôn Trường Khanh vứt bỏ, các nàng nhất định là hận không được khua chiêng gõ trống chúc mừng.
Nhưng nếu không trở về phủ Tướng quân, nàng có thể đi đâu đây?