Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 17 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


“Ồ, thường thức cơ bản gì vậy?”



Chu Trù bật cười, khóe miệng không biết làm sao khiến Carter đang ngồi ngay ngắn cách đó không xa nhíu đầu mày lại.



“Đó chính là —— cả thế giới đều là kẻ địch của Anson Lorenzo, toàn thế giới đều muốn anh ta chết.”



“Gồm cả mày sao?” Ngữ điệu kẻ thẩm vấn cất cao, xem ra lời nói toàn thế giới đều muốn Anson chết khiến gã thật sung sướng.



“Bao gồm các người, cũng bao gồm cả tôi.”



“Ồ? Vì sao? Anson Lorenzo đối với chuyện làm ăn của Dương Thị luôn rất chiếu cố a?”



Chu Trù lắc đầu, một bộ dáng mình cũng là người bị hại nói, “Ông anh, nếu không phải vì anh ta, tôi sao lại bị William Goodwin của Massive nghi kỵ? Tôi sao lại ngồi trên chiếc máy bay đã bị cài bom? Tôi sao lại bị cha tôi ngày ngày ân cần dạy bảo muốn tôi nhìn rõ giới hạn? Tôi sao lại bị các người bắt tới đây?”



“Ờm, nghe ra thì mày cũng thực thảm.” Lời nói vừa dứt, một roi hạ xuống trên bả vai Chu Trù, đau đến mức cậu phải hít ngược một hơi.



“Mẹ nó ——”



Ngay sau đó lại là hai roi quất xuống. Chu Trù đã rất lâu không chịu đau thế này, tế bào toàn thân đều run lên.



Kẻ thẩm vấn dừng lại, “Cậu Dương đừng lo lắng, ba roi này thuần túy là vì cậu không đủ phối hợp cho nên chúng tôi phải cho cậu biết tay chút xem sao thôi.”



Thái dương Chu Trù mồ hôi lạnh chảy xuống, kỳ thật cậu cũng không phải gánh không nổi nghiêm hình bức cung, mà là cậu cảm thấy chính mình quá oan.



“Các người nếu muốn biết chuyện của Anson Lorenzo, thì tôi xác thực cái gì cũng đều không biết. Từ khi tôi trở về New York cũng chưa quá ba tháng…”



“Kỳ thật Anson Lorenzo con người này đối với người mình nhìn trúng vẫn là nói được mấy câu thật lòng. Chỉ là thường thường sau khi anh ta nói thì đối phương lại không coi là thật, đây chính là cảnh giới làm người cao nhất của anh ta. Cho nên ấy à bọn tôi chỉ là muốn cậu Dương cẩn thận ngẫm lại một chút, Anson Lorenzo rốt cuộc có từng nói qua cái gì với cậu hay không?”



“Tôi không nhớ rõ lời quan trọng gì đó, toàn bộ đều không liên quan đến việc hệ trọng… Các người rốt cuộc muốn làm gì tôi…” Chu Trù trong lòng tính toán làm sao kéo dài thời gian, mình xác thực không biết bất cứ tin tức hữu dụng gì, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị Carter Lippman giết người diệt khẩu.



“Chỉ cần cậu Dương phối hợp với chúng tôi, chúng tôi sẽ trả cậu về.”


“Ăn nhanh đến thế, lại còn là bộ dáng xã hội thượng lưu.” Thanh âm tên thẩm vấn nhẹ nhàng, một bên bón bánh mì, bàn tay nâng má Chu Trù, chậm rãi hướng xuống, mơn trớn cổ cậu, vai cậu.



“Tuy rằng trên người mày vết thương dày đặc, thế nhưng tao đối với mày hứng thú không giảm như cũ.” Hơi nóng của đối phương phả lên cần cổ Chu Trù, loại cảm giác đó khiến cậu muốn nôn mửa.



“Thế nhưng tao không có hứng thú ở phương diện đó.”



“Đừng nói vậy chứ. Tao biết mày với Anson Lorenzo hẳn là có một chân, nhưng mà bây giờ người có thể cứu mày là tao chứ không phải Anson Lorenzo.”



Bàn tay của đối phương càng thêm càn rỡ, thậm chí đùa giỡn nơi nhô lên bên phải của Chu Trù.



Mẹ nó! Chu Trù ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi.



“Đêm nay để tao vui vẻ hưởng thụ một chút, tao đảm bảo mày có thể sống sót trở về Dương Thị.”



Trong lòng cười lạnh một phen, Chu Trù rất rõ ràng rằng đêm nay tên này cho dù phi thường hưởng thụ, thì cũng không thể đại biểu ngày mai hắn sẽ không phục tùng mệnh lệnh của Carter mà giải quyết mình.



“Mày có một đôi chân dài xinh đẹp đấy, khi tao lần đầu tiên nhìn thấy mày đã mê mẩn lắm rồi…”



Ngay tại lúc này đây, Chu Trù cả người đột nhiên run lên.



“Đừng sợ, tao đảm bảo lát nữa sẽ thực dịu dàng…”



Cơn run rẩy như vậy càng ngày càng kịch liệt, kèm theo đó co rút cùng loại giống cơn co giật.



Tên thẩm vấn từ trong trầm ngâm ngẩng đầu lên, mới phát hiện bộ dạng Chu Trù ngửa đầu hô hấp dị thường khó khăn.



“Ê! Mày làm sao vậy!”



Tên thẩm vấn đứng dậy, nhìn Chu Trù run rẩy cả chiếc ghế dựa ngã xuống, mà cơn run của Chu Trù lại không hề ngừng lại, đầu ngoẹo sang một bên, tình huống phi thường nghiêm trọng.



“Mẹ kiếp! Mày là có bệnh động kinh sao!” Đối phương mau chóng đè Chu Trù lại, tiện tay cầm lấy thứ gì đó nhét vào trong miệng Chu Trù chỉ sợ cậu cắn đứt lưỡi mình.Thế nhưng cơ thể Chu Trù cứng ngắc ghê gớm, trận run vẫn cứ tiếp tục, càng ngày càng có xu thế hô hấp không thông. Đối phương vội vã cởi dây thừng ở hai tay Chu Trù ra, đặt cậu nằm thẳng trên sàn, người trên boong tàu lớn tiếng hô hào cũng xông tới giúp đỡ đè Chu Trù lại.