Đôi Bờ Vực Thẳm
Chương 18 :
Ngày đăng: 06:07 19/04/20
“Làm sao bây giờ a! Ông chủ còn chưa nói để nó chết đâu!”
“Bằng không thì chúng ta còn phải mang nó đi gặp bác sĩ sao?”
“Hai đứa chúng mày trở lại trên boong tàu tiếp tục lưu ý tình huống xung quanh! Gọi điện cho ông chủ hỏi chuyện này nên xử lý thế nào!”
Vì thế người áp chế Chu Trù chỉ còn lại hai tên.
Chu Trù dồn sức trở mình, một tay bóp chặt cổ của tên đè vai mình, tay kia móc súng của hắn ra dí vào đầu hắn, cả động tác lưu loát thuần thục, cơ hồ không cho người ta thời gian phản ứng. Đối phương muốn phản kháng, cơ mà crắc một tiếng liền bị Chu Trù vặn cho cánh tay trật khớp, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Chu Trù kéo rơi dải khăn trên mắt, ánh đèn có chút khiến cậu không thích ứng, nhưng cậu rất nhanh trông thấy gã người Bắc Âu to con đối diện mình đang nâng súng chĩa vào cậu.
Mà hai tên ở trên boong tàu cũng bị tiếng kêu thảm kia kinh động xông vào.
Tên chắn trước người Chu Trù bị vặn cánh tay, trên người mồ hôi lạnh ứa ra, thấp giọng chửi rủa.
Biểu tình của Chu Trù cực kỳ bình tĩnh, cậu nhìn gã to con cách đó không xa, gã đó xác định hơn 1m9, mình vừa rồi trở mình được đều nhờ vào vận may.
“Hey, cưng ơi, không bằng cậu buông súng xuống, bọn tôi đều coi chuyện này chưa từng phát sinh thế nào?”
Chu Trù lạnh lùng mở miệng, “Anh tên là gì?”
“Cậu có thể gọi tôi là Parker.” Một cái hình xăm hình chim ưng từ cổ của Parker kéo lan đến bả vai gã, Chu Trù từ tư thế cầm súng và cả tư thế đứng của gã phán đoán gã hẳn là một tên lính đánh thuê.
Về phần hai tên vẫn cầm súng đứng ở cửa còn lại, vẫn luôn nhắm thẳng về phương hướng Chu Trù, nhúc nhích cũng chưa từng nhúc nhích, xem ra không chút nào đem sống chết của đồng bạn để vào mắt.
Chu Trù vặn cánh tay của tên trước mặt, từng bước từng bước lui đến góc tường. Ở trong mắt người ngoài thì đây có lẽ là bị dồn đến đường cùng, nhưng trên thực tế cậu lại tiến vào vị trí dễ thủ khó công. Hai mặt góc tường ngăn trở công kích của kẻ khác, trước mặt cậu lại có người chắn, ngược lại chính mình giành được góc độ bắn rộng thoáng. Trái lại hai kẻ đứng ở cửa và Parker lại không có gì che chắn, Chu Trù nếu như nổ súng tỉ suất bắn trúng rất cao.
Parker nhíu mày, ban đầu cho rằng đây là một cậu ấm da mỏng thịt mềm, bộ dáng cũng có mấy phần phong vận, từ khi bắt được cậu cho đến khi đem cậu trói ở trên ghế, khí chất cấm dục Chu Trù phát ra trái lại khiến người ta trong lòng rục rịch xung động. Vốn cho rằng tối nay nhân lúc ông chủ không có mặt có thể vui vẻ hưởng thụ một chút, lại không nghĩ đến nảy ra một cái sọt thế này. Trọng yếu nhất chính là, Parker nhìn ra thân thủ của Chu Trù cũng không đơn giản như cậu thoạt nhìn.
Tựa như bây giờ, vị trí hiện tại của Chu Trù, cho dù bọn hắn nổ súng bắn trúng thì cũng là tên đồng lõa chắn trước mặt cậu.
“Được rồi, Parker. Tôi muốn các anh buông súng xuống.” Thanh âm của Chu Trù lãnh liệt, trong không khí tràn ra khí tức nghiêm túc.
“Ừm hm.” Chu Trù nhắm mắt hít thở, “Đó là thể nghiệm trước nay chưa từng có.”
“Trên thực tế, tôi cảm thấy rất vui mừng.”
“Phải á, vui mừng tôi đối với “bí mật thương nghiệp” của anh chẳng biết gì cả, cho nên cho dù là thuốc nói thật cũng không thể khiến tôi nhả ra bất cứ tin tức hữu dụng gì.”
“Tôi chỉ là vui mừng đó không phải là thuốc phiện thôi.”
Thản nhiên như thế, Chu Trù một khắc kia đột nhiên phân không rõ thật giả trong lời nói của anh nữa.
“Cậu ta hỏi trên chuyến bay xui xẻo cùng anh, anh nói gì với tôi.”
“Vậy thì em có nói cho cậu ta, tôi hôn em không? Hơn nữa rất hưởng thụ.”
Chu Trù trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, “Tôi đói rồi.”
“Ồ, tôi có thể lấp đầy em, chỉ cần em nguyện ý.”
“Tôi là nói, tôi muốn ăn gì đó.” Chu Trù xoay người đi về phía buồng lái, “Không cần lo lắng, tôi có giấy phép điều khiển.”
“Tôi cho rằng em nguyện ý ngồi ca nô của tôi rời đi hơn chứ.”
“Tôi say ca nô.” Chu Trù đang muốn xoay người cười trộm lại bị Anson một phen ôm lấy, theo bản năng cậu liền muốn tránh thoát mà Anson lại chỉ là cười khẽ ôm chặt cậu.
“Biết vì sao tôi cứ mãi mê mẩn em không?”
“Mê mẩn?” Chu Trù cười, “Tôi sẽ cảm thấy mê mẩn với độ tinh khiết, nơi sản xuất và góc độ mài cắt của kim cương. Thế nhưng tôi không hiểu được sự mê mẩn của anh.”
“Không sai. Có lẽ tôi nên đi xin tư vấn của bác sĩ tâm lý một chút, hỏi ông ấy xem vì sao đối với những thứ dùng tiền cũng không mua được đều nhớ mãi không quên.” Anson nhìn vào hai mắt Chu Trù, xâm chiếm toàn bộ thị giác của cậu.
Chu Trù không đáp lời anh, chỉ là không ngừng ngã về phía sau, một loại dự cảm nguy hiểm nảy lên trong đầu cậu.