Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 24 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


“Tôi nói! Tôi nói!” Lancer triệt để hoảng hồn, “William Goodwin! Là William Goodwin! Nhưng mà tôi chưa hề lấy được bất cứ tư liệu gì bởi vì tôi không cách nào tiếp cận phòng của ngài Lippman được!”



“Ừm, có lý.” Anson sờ cằm nhìn về phía Carter, “Cũng chính là nói bên cạnh Carter còn có người khác. Carter, nếu như tôi là cậu, sẽ đem vệ sĩ, người hầu, trợ lý, thư ký bao gồm cả kế toán của mình đều làm một cuộc thanh tẩy.”



Cảm xúc của Carter dần dần bình tĩnh lại, cậu phì cười một tiếng nhìn Anson, “Tôi thế nào lại biết anh có phải sau khi kéo tôi xuống nước rồi, lại cố ý đem mâu thuẫn đẩy cho người khác hay không chứ? Tôi làm sao biết gã Lancer này nhất định là người của William Goodwin mà không phải anh thu mua tới lừa gạt tôi? Trong cái miệng của anh vĩnh viễn chẳng có lời thật.”



“Bị cậu hiểu lầm tôi đúng thực là thương tâm.” Anson ấn ấn mi tâm mình, Richard ở một bên đem một xấp ảnh cắt ra từ trong băng ghi hình ra để lên trên bàn.



Trong hình chính là Lancer cùng William Goodwin ở trong thang máy trao đổi ảnh chụp gì đó.



“Nếu như cậu cần, tôi có thể đem băng ghi hình đều gửi sang cho cậu thưởng thức.”



“Anh nói cho tôi những điều này có dụng ý gì? Hiện giờ tôi đã bị để ý rồi. Chỉ sợ trong ba tháng này, nhà Lippman sẽ phải tuyên bố phá sản. Rốt cuộc là ai hại tôi, cứ cho là tôi biết thì cũng không có cơ hội trở mình.”



“Cưng ơi, đừng mãi cô đơn như vậy. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của cậu, tôi làm sao lại muốn thấy bạn của mình ngã xuống chứ?”



“Anh muốn điều gì?”



“Tôi muốn một phần ba cổ phần của nhà Lippman trong Western Union Airlines.”



“Anh đúng là công phu sư tử ngoạm.” Carter cười lạnh nói.



“Dù sao các cậu nếu như phá sản rồi, hai phần ba còn lại cũng mất không phải sao? Ngoài ra, tôi còn muốn tuyến đường buôn lậu thông tới Đông Âu của các cậu.”



“Anh!” Carter thở gấp, vốn một phần ba cổ phần đã tương đối quá đáng rồi, anh ta cư nhiên còn mở miệng muốn tuyến đường Đông Âu!



“Vẫn là câu nói kia.” Anson phi thường thân sĩ mà chỉnh cà vạt của mình một chút, chậm rãi đứng dậy, “Nếu như các cậu vẫn luôn bị bộ kiểm sát và Interpol để mắt, tuyến đường buôn lậu này cho dù nắm trong tay thì có tác dụng gì?”




Từ mặt cấp bậc mà nói, Leslie là cấp trên của Chu Trù. Mình làm ra tin tức như vậy tuy rằng Chu Trù tin tưởng Leslie sẽ thấu hiểu mình, nhưng mơ hồ vẫn có mấy phần bất an khó hiểu.



Quản lý phòng quan hệ công chúng dùng ngữ điệu buồn cười nói, “Dean, từ sau khi cậu trở lại liền dị thường an phận, ngay cả nửa điểm tai tiếng cũng chẳng có. Ngay khi tôi cảm thấy cậu người thừa kế này khiến tôi rất đỡ lo, cậu rốt cuộc sinh lực bùng nổ rồi!”



Tổng giám thị trường đẩy đẩy mắt kính, “Tai tiếng lần này khiến tiêu thụ quý này có phần giảm sút.”



Bởi vì chẳng có quý cô nào lại đeo trang sức do người hiềm nghi bê bối sản xuất cả.



Chu Trù chỉ đành xấu hổ mà cười cười. Sau khi quản lý phòng quan hệ công chúng và tổng giám thị trường đi ra, chỉ còn lại Chu Trù và Leslie.



Cậu cho rằng Leslie sẽ nói gì đó, nhưng từ đầu tới cuối đều là im lặng. Thẳng đến khi thang máy dừng lại ở tầng trung tâm tin tức, Chu Trù bất chợt ấn nút cho cửa đóng lại.



Chân mày Leslie nhướn lên, “Có chuyện sao?



Một cánh tay của Chu Trù chặn ở trước mặt hắn, chặn lại cái tay muốn ấn nút thang máy của hắn, “Người phụ nữ đó muốn bắt chẹt tôi.”



“Cậu cùng cô ta lên giường rồi sao?” Leslie thình lình hỏi ra miệng.



“… Đó chỉ là qua lại bình thường, tôi không cho rằng có gì không thỏa.”



“Đinh” một tiếng cửa mở ra, Leslie hất hất cằm tỏ ý tầng của Chu Trù đã đến rồi.



“Hey, anh không thể nói một câu sao?” Chu Trù chặn ở cửa, khiến cho người ở cùng tầng lầu nhìn qua đó.



Leslie đem tay Chu Trù banh ra hai bên, “Trong mắt tôi, chỉ có chuyện cậu có lên giường với cô ta hay không là khác biệt, còn chuyện khác cũng chẳng quan trọng.”