Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 25 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


Nói xong, cửa thang máy đóng lại.



Chu Trù chống hông thở ra một hơi thật dài, nếu như có thể cậu tình nguyện đến nơi nào đó mai phục theo dõi chứ cũng không muốn tiếp tục nhiệm vụ này nữa.



Về đến phòng làm việc, trước mặt cậu là bản mẫu thiết kế trang sức chồng chất như núi. Điện thoại trên bàn vang lên, cư nhiên là Eva gọi tới.



“Tôi xem được tin tức của cậu rồi.” Eva ngay cả chào hỏi cũng không liền một đao đâm thẳng.



Đây là đề tài Chu Trù thường được hỏi thăm gần đây.



“Yên tâm, tim tôi không bị thương tổn nghiêm trọng như vậy đâu.” Chu Trù kéo khóe miệng.



“Vậy sao? Thế thì đáng tiếc tôi chuẩn bị hoạt động đến an ủi trái tim bị tổn thương của cậu.”



“Vì sao không nói là cô ở bệnh viện quá lâu chán đến phát hoảng?” Chu Trù cười đáp lời cô.



“Thế cậu có đến hay không? Hai giờ chiều nay, câu lạc bộ bắn súng MK.”



“Không thành vấn đề.”



Chí ít mình có lý do thoát ly những công việc giấy tờ phiền phức này.



Câu lạc bộ bắn súng MK lấy bãi bắn ngoài trời có nhiều hạng đĩa bay nhất để nổi danh, bố trí hoàn toàn tiêu chuẩn Olympic, Chu Trù sớm đã muốn đến thử một lần rồi, đáng tiếc cậu không có tư cách hội viên. Nhưng Dean Dương thì không như vậy.



Khi cậu đang đi trên hành lang chạm mặt Eva, Anson Lorenzo vậy mà cũng có mặt.



“Hi, cưng!” Eva cùng Chu Trù làm một cái hôn kề mặt.



“Hi, thấy cô thương thế hồi phục tôi rất vui mừng.” Chu Trù thân sĩ mà hôn lại.



Anson đi tới, không biết có phải do chải chuốt kiểu tóc hay không, cả người anh có vẻ càng thêm phong độ hơn trước đây.



“Lâu rồi không gặp, Dean. Hôm nay cho tôi kiến thức một chút trình độ bắn súng của em đi.”



Chu Trù cho rằng đối phương sẽ bắt tay với mình, không nghĩ đến anh ta vậy mà một phát ôm cậu vào trong ngực.



“Rất nhớ… trang sức nhà em thiết kế.”




Eva buồn cười mà nói, “Anson, thoạt nghe anh cứ như là mê đắm Dean vậy. Cậu ấy đi đâu anh cũng phải đi nơi đó.”



“Đúng vậy, Dean.” Giọng nói của Anson cố tình kéo dài, ngón tay thon dài mà ẩn chứa lực độ của anh chỉnh lý cổ áo của Chu Trù, “Em cảm thấy được tôi mê đắm em rồi chứ?”



“Cảm ơn.”



Sâu trong nội tâm Chu Trù chỉ mong Anson đừng có lấy chuyện này ra đùa cợt nữa.



Cái gọi là đặt chỗ ở nhà hàng của Eva, là chỉ đem cả cái nhà hàng bao lại.



Nhà hàng này cũng không lớn, tọa lạc ở một góc phố, toàn bộ trang hoàng cũng không xa xỉ hoa lệ, lại có vẻ cực kỳ nhã trí.



Trong nhà hàng chỉ có ba người họ, trong máy hát phát ra âm nhạc chậm rãi, ánh đèn nhu hòa mà không chói mắt, thời gian cũng tựa hồ thả chậm bước chân.



“Anson, nếm thử xem bít-tết với bánh kem ở nơi này. Cũng không phải chỉ có trứng cá muối đắt tiền hay là nấm Truffle đen mới có thể thỏa mãn đầu lưỡi kén chọn của anh đâu.” Eva cười nâng ly.



Anson nhìn về phía Chu Trù, “Dean, có muốn đoán xem năm của rượu trong ly này không?”



Mặc kệ anh ta có phải lại thăm dò mình hay không, Chu Trù vẫn làm đến chặt chẽ trôi chảy. Cổ tay cậu nhẹ nhàng lắc ly rượu, đặt ở dưới mũi khe khẽ ngửi, nhấp một ngụm nhỏ, nâng mắt lên cười nói, “Tôi đoán đây là Gracia sản xuât sở Tây Ban Nha, thời hạn áng chừng trong khoảng từ 1990 đến 1993.”



Cậu đã nói ra trọng điểm, lại không hề nói quá vẹn toàn.



“Ừ, tôi cũng đoán là Gracia 1993.” Anson nhìn về phía Eva, muốn cô công bố đáp án.



“Không sai, vẫn hài lòng chứ.”



“Đương nhiên hài lòng.” Ánh mắt của Anson dừng lại trên gương mặt của Chu Trù.



“Vì sao nhìn tôi như vậy?” Chu Trù có chút hối hận vì ngồi đối diện Anson.



“Như tôi vừa mới nói đấy, em rất mê người.”



“Ha ha, Anson, anh lại đang bắt nạt người ta rồi.” Eva vỗ vỗ mu bàn tay Chu Trù, “Đừng để ý anh ta, lần trước tôi cùng ăn cơm với một người bạn đến từ Ả Rập, tên này cũng nhìn chằm chằm người ta. Đối phương bị anh ta nhìn đến không thoải mái, tên này một bộ nghiêm trang nói “Thưa ngài, ngài thật mê người. Lát nữa chúng ta cùng nhau đi club đi, nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều phụ nữ”. Trên thực tế Anson chỉ là cố ý nhìn người bạn đó của tôi muốn anh ta không thoải mái mà thôi.”



“Trời ơi Eva, cô không thể bôi đen tôi như vậy.” Anson lộ ra bộ dạng u oán, loại biểu tình làm bộ này anh làm ra cư nhiên khiến người ta không ghét nổi.