Đôi Bờ Vực Thẳm
Chương 51 :
Ngày đăng: 06:07 19/04/20
“Ôi, ôi… bình tĩnh lại nào! Cái hố to có chừng này, tôi cho dù muốn cút xa một chút, hiện tại cũng đã là cực hạn rồi.” Sống lưng Anson tựa trên gờ đá.
Chu Trù trong mũi phát ra tiếng xùy, cứ như vậy giơ súng không hề nhúc nhích.
“Này, bộ dáng này của em khiến tôi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên đến chung cư của em. Khi đó em cũng cầm súng chĩa vào tôi, cho dù tôi nói tôi không có ý định làm gì em cả, em một chút cũng không chịu nơi lỏng đề phòng.”
“Nơi lỏng đề phòng trước mặt Anson Lorenzo là một việc vô cùng ngu xuẩn, không phải vừa nãy đã chứng minh điểm này sao?”
“Bên trong còn đạn không?” Anson điều chỉnh tư thế ngồi, dáng vẻ bị cóng không còn sinh khí vừa rồi trong mắt Chu Trù đã trở thành giả tượng từ đầu đến đuôi.
“Còn một viên.” Chu Trù nhún vai, “Khoảng cách này, một viên đủ rồi.”
“Đúng vậy, em là tay súng thiện xạ trong Interpol mà. Tôi còn nhớ khi lần đầu tiên nhìn thấy em, em theo Gwen đi vào, trên lưng vậy mà còn khoác một cây súng bắn tỉa. Chỉ là cảnh sát quốc tế không cần đi ám sát, công việc của em hẳn là ở trong bóng tối yểm hộ đồng nghiệp hoặc là giám thị nhân vật mục tiêu. Chỉ là em có từng ám sát người nào chưa?” Anson hô hấp, hơi sương màu trắng lượn lờ bay lên.
Ngón tay Chu Trù giữ nơi đó, không nhúc nhích.
Súng của cậu luôn luôn rất vững vàng.
“Anh muốn bóc trần vết sẹo của tôi, nhìn bộ dáng khổ sở của tôi? Yên tâm, trạng thái tâm lý của tôi rất tốt. Tôi nhớ Gwen và Mark tiến vào một tòa cao ốc, bên trong có trùm vũ khí đang đàm phán. Vệ sĩ của họ rất cảnh giác, khi bọn hắn móc súng ra, tôi nổ súng bắn chết bọn họ, tôi bắn bốn phát trong vòng hai giây, mỗi phát đều không hề bắn trượt. Đây có coi là tôi từng ‘ám sát’ người nào không?”
Anson vỗ tay, “Giỏi thật. Ánh mắt của em ngay cả một chút dao động cũng chẳng có, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương. Em đem chính mình phòng thủ đến một giọt nước cũng không lọt, khiến tôi không tìm được một chút khe hở nào.”
Lúc này, Leslie mang theo tiểu đội đi tới lều trại của Cole. Ông ta bởi vì mất máu cho nên càng cảm thấy rét lạnh, hai tay hai chân cũng bị trói lại, đôi môi trắng bệch run rẩy.
Nhóm tổ viên cởi dây thừng đang trói chặt ông ta ra, nhanh chóng giúp ông ta cầm máu, mặc dù chỉ là một vết đạn trên mu bàn tay cộng thêm một ngón tay út, nhưng lấy tuổi tác của Cole muốn ông ta chịu đựng những thứ này đúng là hành hạ hết sức.
Leila đi đến cách đó không xa, đó là chỗ thi thể Paige. Cô xoay mặt của cô ta lại, nhìn dấu đạn giữa mày kia thở dài một cái.
“Chu Trù với Anson đâu?” Leila bước nhanh tới bên người Cole chất vấn.
“Bọn họ… bọn họ đi rồi…” Cole thống khổ dị thường, “Mau… cứu tôi…”
Leila lạnh lùng đi tới Leslie bên người, “Có thể liên lạc với Chu Trù không?”
Leslie cau mày, “Không thể. Trong di động của Chu Trù có thiết bị phát tín hiệu, theo lý thuyết lúc nào cũng có thể bắt được tín hiệu điện thoại di động mới đúng, thế nhưng tôi lại không gọi được điện thoại cho cậu ấy.”
“Có phải là… Anson cái tên kia làm gì với Chu Trù rồi không?”
Leslie trầm mặc, ngay sau đó hô gọi đồng nghiệp dưới chân núi, “Lập tức định vị tín hiệu vị trí sở tại của Chu Trù.”
“Tôi nói, tôi muốn uống một tách cà phê nóng!” Anson nở nụ cười.
Chu Trù theo bọn Leslie rời Thụy Sĩ.
Ngồi trong khoang phổ thông, Chu Trù ngủ say ngoài ý muốn.
Leslie nghiêng người nhìn sang Chu Trù, trên trán cậu còn để lại sẹo, đó là lần tai nạn xe kia lưu lại.
Mấy giờ sau, ánh đèn trên máy bay đều tối đi, các hành khách cũng ngả người ra ngủ. Chỉ còn lại tiếng động cơ.
Ngón tay Leslie lướt qua vết sẹo trên trán Chu Trù.
Chu Trù chép chép miệng, Leslie lại nhấc ngón tay lên.
Nhiệt độ ở Thụy Sĩ lại giảm mấy độ. Anson ngồi trước lò sưởi, Richard đứng bên cạnh anh.
“Chu Trù theo Leslie trở về New York rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Tôi đến bây giờ còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp cậu ấy. Cậu ấy thoạt nhìn không cao lớn như Gwen, thế nhưng sống lưng cậu ấy ưỡn thẳng mà sắc bén. Khi cậu ấy đi vào, không hề giống với người khác. Nghiêng mặt nhìn về phía khác, tôi cho tới bây giờ đều không phải là phong cảnh trong mắt cậu ấy. Có lẽ tôi cố chấp như vậy, chẳng qua là để ý thái độ cậu ấy đối với tôi mà thôi.”
“Ồ, tôi còn tưởng rằng là vừa gặp đã yêu chứ.” Richard không nóng không lạnh mà nói.
Anson ngẩng đầu lên, bất mãn nhìn Richard, “Này, tại sao tôi cứ không muốn nghe cái gì là anh lại nói cái đó hả?”
“Tôi đang giúp ngài đối mặt với hiện thực.”
“Hiện thực thì tàn khốc, cho nên đại đa số người đều chọn sống trong mộng.” Anson mỉm cười, “Chỉ có người có thể hưởng thụ sự tàn khốc, mới có thể sống tiêu dao trên đời này.”
Chu Trù trở lại phân bộ New York, cậu đứng trước bàn làm việc của Lister, ánh mắt kiên nghị sống lưng thẳng tắp.
“Đóng giả Dean Dương cũng là chuyện không tồi. Kim cương châu báu gần ngay trước mắt, gái đẹp siêu xe vây quanh, cậu xác định không muốn tiếp tục nữa?” Lister mở nửa đùa nói, lại thật sự đang thử dò xét Chu Trù có quyết định rút khỏi nhiệm vụ hay không.
“So với kim cương châu báu, tôi càng thích cảm giác an toàn khi mang súng hơn. So với gái đẹp siêu xe, tôi càng vui lòng cùng đi ăn đồ nướng với các tổ viên. Tôi là Chu Trù, chỉ có cuộc sống của Chu Trù mới là thích hợp với tôi nhất. Hơn nữa, thân phận của tôi đã bại lộ, tiếp tục nữa cũng không thể mang đến tin tức hữu dụng cho tổ chức. Chúng ta không thể cứ mãi chờ đợi tin tức Anson Lorenzo tiết lộ ra khi cần chúng ta trừ khử người nào đó, như vậy quá bị động.”
“Tôi biết rồi.” Lister gật gật đầu, “Gwen đã chết, lực lượng của chúng ta bị suy yếu quả thật cần thành lập lại một tiểu đội nữa. Cậu kinh nghiệm phong phú, năng lực ứng biến tại chỗ cũng rất mạnh, tổ này liền giao cho cậu.”