Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 52 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


“Vâng.”



“Còn có chuyện gì khác không?”



“Có. Tôi muốn trở lại khuôn mặt trước kia của tôi.”



Lister suy nghĩ hai giây rồi gật đầu một cái, “Ừ, quả thật, khuôn mặt Dean Dương sẽ gây cho cậu những phiền toái không cần thiết lúc thi hành nhiệm vụ.”



“Cảm ơn sếp!” Trong lòng Chu Trù bỗng nhiên rộng mở.



Đi ra khỏi phòng làm việc, Leila đã đang chờ cậu.



“Sếp đáp ứng không?”



“Có, hơn nữa kỳ nghỉ phép hơn nửa năm của tôi có thể đem khuôn mặt ban đầu của tôi về.”



“A, tại sao? Khuôn mặt bây giờ mãn nhãn biết bao a.”



“Chúng ta làm nhiệm vụ hay là lên sàn chữ T hả, mặt đẹp có ích lợi gì.”



Di động Chu Trù rung lên, mở ra vừa nhìn là một tin nhắn đến từ số lạ: Chúc mừng em trở lại nơi mình muốn đến.



Chu Trù nhếch khóe môi, xóa tin nhắn đó đi.



Sáng sớm hôm nay, Dương Thị tổ chức buổi họp báo thông báo tin tức, công bố tin Dean Dương chết. Giới xã giao của New York vô cùng thương tiếc, một người tuổi trẻ ngời sáng chói lọi như vậy đã ra đi. Chỉ tiếc loại thương tiếc này lại không vượt qua một buổi sáng, buổi tối hôm đó ở một bữa tiệc của nhân vật nổi tiếng nào đó, vẫn cứ ăn uống linh đình. Vốn là cái thế giới này không phải cứ ai rời đi thì trái đất sẽ không chuyển động nữa.



“Leila,” Chu Trù ngồi ở trước bàn làm việc lật xem báo, “Tôi có chút hiếu kỳ tang lễ của mình sẽ là như thế nào.”



“Cậu không thể nào?” Leila nghiêng đầu tới, “Cậu muốn đi xem xem?”



“Đúng vậy.” Trong mắt Chu Trù nổi lên mấy phần tính khí trẻ con, “Đi xem xem người nào là thật sự thương tâm, người nào là kẻ qua đường.”



Leila trợn trắng mắt, “Cậu thật đúng là nhàn đến phát hoảng.”



“Chẳng còn cách nào, tôi hẹn bác sĩ cuối tuần phẫu thuật, sắp giã từ cuộc sống của Dean Dương rồi, tôi chẳng lẽ không cần đi chia buồn một chút ư?”



“Được rồi, tự cậu cẩn thận một chút, đừng để bị người ta phát hiện. Bằng không nếu người ta nói Dean Dương xác chết vùng dậy, tôi cũng mặc kệ cậu đấy.”



Chu Trù mang kính râm đổi một thân áo gió dài màu đen đến nghĩa trang cao cấp an táng Dean Dương.




“Khó trách một chút cũng không ngửi thấy mùi sơn! Cái giá này tôi coi như là nhặt được tiện nghi lớn rồi!”



“Cậu trước kia ở nhà họ Dương ăn sung mặc sướng, tôi còn lo cậu ở không quen đấy!” Leila mở ti vi ngồi trên sô pha bắt đầu hưởng thụ, còn không quên trêu chọc cậu.



Chu Trù đi tới phòng tắm, mới phát hiện khăn tắm, cốc, bàn chải đánh răng thậm chí dao cạo râu cùng nước thoa sau cạo râu trong đó đều được chuẩn bị đủ. Chu Trù không khỏi bật cười, Leslie người này chính là như vậy.



“Qua mấy hôm nữa sẽ phải đi gặp tổ viên của cậu, tổ trưởng, cậu có hưng phấn không a?” Leila khí chất gì cũng mất sạch, đem giày tùy tiện cởi ra rúc trên ghế sô pha.



“Tôi tư lịch không đủ lão luyện, chỉ sợ người ta không phục tôi.” Chu Trù thở dài một hơi.



“Sợ gì, cứ ăn ngon ngủ kỹ, cậu là tổ trưởng cơ mà, là bọn họ sợ cậu chứ không phải là cậu sợ bọn họ. Cảnh sát quốc tế chúng ta cũng có kỷ luật.”



Buổi tối, đợi đến khi Leila cùng Leslie đều đi rồi, Chu Trù một mình nằm trên giường. Cuộc sống của cậu sắp trở lại quỹ đạo, trong lòng mơ hồ có mấy phần chờ mong.



Tiện tay cầm lấy tờ báo trên bàn, khi giở đến một mẩu tin tức, trên môi không tự chủ tràn ra ý cười.



Là Marin, cậu ta là người đoạt giải thưởng thiết kế trang sức quý này của Dương Thị, hôm nay đã là nhân tài mới nổi trong giới thiết kế trang sức rồi.



Mà tên món trang sức thiết kế đoạt giải của cậu ta là “Butterfly”, lúc cậu ta tiếp thụ phỏng vấn đã nói nguồn cảm hứng thiết kế có được vào một lần cùng Dean quá cố đi thăm thú vườn bươm bướm ở Sri Lanka.



“Lần ấy, tôi nhìn thấy cậu Dương hôn lên cánh con bướm. Tôi rất muốn đem vẻ mỹ lệ của một khắc kia vĩnh viễn lưu lại.”



Mà “Butterfly” được Anson Lorenzo dùng giá cao mua lại sưu tầm.



Lúc Chu Trù đọc được câu cuối cùng của mẩu tin kia, chỉ cảm thấy tất cả tâm tình tốt đều hụt hẫng.



Kỳ nghỉ phép kết thúc, Chu Trù trở lại phân bộ New York của Interpol. Phòng làm việc của cậu là căn phòng trước kia Gwen đã dùng qua, ngồi ở vị trí này, cậu cảm thấy trăm mối ngổn ngang.



Tổ viên mới đi vào, tổng cộng có năm người, trong đó ba người đều rất trẻ, Myers, Gene cùng với Jones.



Lúc bọn họ được biết tổ trưởng mới nhậm chức là một thanh niên Châu Á, tuổi còn chưa tới ba mươi thì vô cùng kinh ngạc.



Phải nói cái thứ kỳ thị chủng tộc này, bọn họ đặt tay lên ngực tự hỏi, luôn cảm thấy vẫn là người da trắng cho dù là gốc Phi cũng so với một người da vàng ở trong tổ chức dễ chấp nhận hơn, nhưng điều kiện như Chu Trù lại ngồi lên được vị trí tổ trưởng, như vậy ắt có chỗ hơn người.



Myers có mấy phần thô thiển, nghe nói đã từng ở trong một tổ chức xã hội đen xuyên quốc gia làm nằm vùng hơn hai năm, thời gian mặc dù không lâu, nhưng tác phong côn đồ không sửa đổi được. Có điều Chu Trù cũng không ghét cậu ta như vậy.



“Hey, sếp, chào anh, tôi là Myers… Người trong giới đều gọi tôi Chuột Đen, sếp anh cũng có thể gọi tôi là Chuột Đen, tôi sợ anh kêu tên tôi tôi không phản ứng kịp.” Lời của cậu ta mới vừa nói xong, Leila ở một bên liền phì cười.