Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 53 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


“Hey, sếp —— tôi là Gene.” Gene là một người dáng vóc cao gầy thoạt nhìn phản ứng nhanh nhạy, Chu Trù xem qua hồ sơ của cậu ta, năng lực đánh cận chiến của tên nhóc này rất mạnh.



“Tôi là Jones.” Gene đối xử với Chu Trù không hề giống Myers cùng Gene trong tùy ý còn hơi mang kính trọng. Trong ánh mắt cậu ta mang theo ý vị nghiền ngẫm. Tuổi Jones chỉ nhỏ hơn Chu Trù hai tuổi. Chu Trù lật xem hồ sơ của Jones, tên nhóc này lý lịch huy hoàng, đã từng ở một quốc gia chiến loạn nào đó truy đuổi một tên buôn vũ khí nguyên cả một buổi tối, ở đó khắp nơi là đạn lạc, Jones lại có thể bắt sống đối phương, sức bền của cậu ta rất tốt. Cũng bởi vậy mà tự tin quá mức về mình, có chút cao ngạo. Người như vậy không dễ dẫn dắt, cậu ta sợ rằng thích đánh lẻ hơn.



Hai người còn lại là cảnh sát có kinh nghiệm, một là Georgia, ngoại hiệu George Già. Người còn lại là Robin, ngoại hiệu là Rob Mập. Anh ta trước kia rất gầy, nhưng vợ anh ta là một đầu bếp, kể từ sau khi kết hôn rất thích đem các món mới nghiên cứu ra cho Rob Mập thử ăn, kết quả người này tựa như như quả bóng bay bơm hơi mà béo lên. Cũng may anh ta rất ít khi ra ngoài làm nhiệm vụ, bình thường là làm nhân viên truyền tin, đánh báo cáo gì đó đều là chuyên môn của người này.



“Vậy mọi người biết mục tiêu nhiệm vụ của tổ chúng ta là gì không?” Chu Trù khoanh tay hỏi họ.



“Ầy, Massive chứ gì.” Chuột Đen Myers trả lời, “Massive gần đây cũng thu liễm không ít, đại khái là bởi vì Bọ Cạp Đỏ cùng với Cole Sean đều lần lượt rơi đài đi.”



“Ừ.” Chu Trù gật gật đầu, “Vậy nhân vật mục tiêu của chúng ta thì sao?”



“William Goodwin. Hắn là CEO của Massive, những chuyện dơ bẩn của Massive, hắn không thể nào không biết.” Jones mở miệng nói.



“Thật vậy sao?” Chu Trù cười, “Cậu suy nghĩ lại một chút.”



Jones cau mày, “Sau lưng William Goodwin còn có thế lực? Hắn chẳng qua là một CEO, người đại diện mà thôi.”



Chu Trù gật đầu, “Căn cứ tin tức cảnh sát quốc tế chúng ta lấy được, đằng sau Massive có ba cổ đông thần bí. Bọ Cạp Đỏ cùng Cole Sean đều đã ngã xuống, người còn lại cuối cùng kia, chúng ta không có đầu mối. Cho nên phải mật thiết chú ý William Goodwin. Hắn nhất định sẽ liên lạc với ông chủ lớn của mình. Lần này chúng ta có tổ thông tin hết sức ủng hộ, mọi người cố gắng lên.”



George Già sờ sờ cằm, “Có thể khiến Leslie cái vị con cưng của trời của tổ thông tin dụi mắt mà nhìn, sếp à cậu cũng không phải nhân vật đơn giản a.”



“Đó còn không phải sao, Bọ Cạp Đỏ và cả Cole Sean đều thua trên tay sếp mà!” Rob Mập sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, lời của hắn vừa nói xong, tất cả mọi người liếc mắt nhìn sang hắn.



“Rob Mập!” George Già hạ thấp xuống giọng ra ám hiệu, Rob Mập nhất thời trầm mặc.



“Có thật không? Sếp làm thế nào nắm thóp được bọn họ thế? Không phải nói Bọ Cạp Đỏ cùng Cole Sean sa lưới là công lao của tổ thông tin sao?” Gene cả người cũng hưng phấn lên, “Tôi còn đang phỏng đoán tại sao tổ trưởng của chúng ta trẻ như vậy! Hóa ra là bởi vì lùng bắt hai tên đó a!”



George Già vỗ vỗ vai cậu chàng, “Đó là đương nhiên, người không có kinh nghiệm phi phàm thì không làm nổi chức tổ trưởng đâu.”



“Nhưng mà rốt cuộc là có chuyện gì! Nói mau a!” Gene vẫn đứng trên đỉnh hưng phấn, Jones cũng khoanh tay quan sát Chu Trù trong đôi mắt tràn đầy khó tin.



Chu Trù chỉ cười nhạt một tiếng, “Hôm nay trước tiên đến đây đã. Mai chúng ta có thể sẽ đi làm nhiệm vụ, mong mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”



“Cái gì! Thật chẳng thú vị! Sếp…” Gene có mấy phần cố chấp của trẻ con, huống chi đoạn từng trải này của Chu Trù lại không được lan truyền trong phân bộ New York, thần bí như vậy càng khiến người ta có ham muốn tìm tòi.



Ngược lại thì Myers ở một bên kéo Gene lại, “Được rồi, sau này có thời gian ở cùng sếp rồi, còn sợ không được trò chuyện sao?”
“Ông ta là một người rất thích mạo hiểm, mà những giao dịch ở hậu đài Massive đã làm kia, rất phù hợp tính cách của ông ta không phải sao?”



“Như vậy anh làm sao biết được nhà Bain cũng là một trong những người ủng hộ Massive?” Chu Trù nhướn mày, cân nhắc độ tin cậy trong lời Anson.



“Orlando Bain là một kẻ mê cờ tướng. Có một hôm tôi cùng chơi cờ với ông ta, bọn tôi đánh cuộc, nếu như người nào thắng, thì có thể lấy được bí mật lớn nhất của người kia. Không khéo, tôi thắng được ông ta. Orlando Bain vẫn rất đáng tin, sau khi ông ta thua, không để bụng mà cười cười, bắt đầu tỉa tót bình hoa chuông trên bàn. Ông ta nói là bình hoa nọ hôm nay nở quá đẹp, được ánh mặt trời tôn lên khiến ông ta không thể tập trung ý chí. Ông ta bảo với tôi, ông ta là một trong những cổ đông của Massive, cũng nói cho tôi biết Massive phía sau màn có những giao dịch gì.”



“Ông ta nói cho anh biết là bởi vì anh đường dây trải rộng, thâm căn cố đế trong giới buôn lậu vũ khí, ông ta muốn kéo anh nhập hội.”



“Không sai. Ông ta hỏi tôi có nguyện ý nhập bọn, chia một bát canh hay không. Tôi nói cho ông ta biết, không nhập bọn, việc làm ăn của tôi cũng sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Nhập bọn rồi, lợi ích của tôi còn phải chia cho người khác. Đây không phải miếng bánh để tôi tới cùng chia với người khác, mà là mở rộng vòng tay để cho người khác tới chia miếng bánh của tôi.”



“Anh cứ thẳng thừng nói với ông ta như thế?”



Anson bưng cà phê lên thản nhiên nhấp một ngụm, chân mày nhíu lại, bởi vì cà phê đã hơi nguội rồi.



“Đối với người như Orlando Bain, không cần dối trá lừa lọc. Trong lòng người khác nghĩ như thế nào, ông ta đều biết. Ông ta chân chính muốn hỏi tôi là, tôi có cản đường ông ta hay không.”



“Ờ, vậy anh bảo ông ta thế nào?”



“Tôi bảo ông ta, thương trường như chiến trường, phải dựa vào bản lĩnh. Kết quả mới hơn một tháng mà thôi, liền nhận được tin tức nói ông ta bị ung thư tuyến tụy, vào phòng hóa liệu.”



Chu Trù trầm mặc một hồi, “Anh nói nhiều như vậy, xem ra đối với Orlando Bain hiểu rất sâu nhỉ. Hiểu biết của ngoại giới với ông ta là tính nết quái gở. Ông ta có một bà vợ ba, không có lấy một đứa con lưu lại cho ông ta, nếu ông ta đã có con riêng, đứa con trai đó tất nhiên thay thế ông ta thừa kế cổ phần trong Massive. Người đó là ai?”



“Tôi không biết.”



“Anh không biết?” Chu Trù cao giọng, “Không phải anh muốn lợi dụng cảnh sát quốc tế bọn tôi tới diệt trừ đối thủ sao? Sau khi nói cho tôi biết nhiều tin tức như vậy, lại bảo anh không biết, có phải làm kiêu hơi quá rồi hay không?”



“Tôi nói cho em biết những điều này, là bởi vì em muốn biết. Massive đã là dòng sông dần cạn rồi, thiếu hụt đường dây của Bọ Cạp Đỏ cùng tài chính của Cole Sean, em cảm thấy Massive còn có cái gì có thể chống lại tôi sao?” Thân thể Anson nghiêng về trước, ánh mắt hí hửng, loại thần thái tự tin ấy giống như là muốn khiến ánh mắt của người khác đều sục sôi.



Khóe môi Chu Trù nhếch lên theo, chậm rãi nói, “Nếu bọn họ thiếu đường dây, sẽ đi tìm người có đường dây, nếu bọn họ thiếu tiền bạc, sẽ tìm người đầu tư.”



“Thông minh.”



“Không chỉ tôi thông minh, anh cũng rất thông minh, hẳn là biết thời gian không còn sớm nữa, đến lúc anh nên rời đi rồi.”



“Tôi không thể ngủ ở đây sao?” Anson có chút uất ức hỏi.