Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 54 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


“Có thể, sô pha nhà tôi là mới mua. Chúc anh ngủ thoải mái.” Nói xong, Chu Trù xoay người vào phòng.



“Cạch” một tiếng thanh âm khóa cửa đặc biệt vang dội.



Chu Trù nằm ở trên giường, thính lực cậu rất tốt, bởi vì điểm này mà cậu nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng có lúc, loại năng lực này cũng là dằn vặt.



Nói ví dụ như bây giờ, cậu có thể rõ ràng nhận biết được nhất cử nhất động của Anson phía bên kia cánh cửa. Cái tên kia lúc này đi tới trước cửa phòng, vặn tay nắm cửa, giống như là đang xác nhận cửa có khóa thật không vậy.



“Ngu ngốc.” Chu Trù nằm ở trên giường cười mỉa một tiếng.



Mà Anson lại vẫn đứng ở cửa.



Chu Trù đợi hồi lâu, cái tên kia lại vẫn không rời đi. Cậu quyết định không hành hạ mình nữa, trùm chăn lên đầu đi ngủ.



Sáng sớm hôm sau, Chu Trù bị tiếng chuông đồng hồ điện tử đánh thức. Cậu đi tới phòng khách, Anson chẳng biết rời đi lúc nào, trên bàn còn bày trứng gà chiên cùng với bánh mỳ. Nếm thử một miếng, liền biết là thủ nghệ của Richard. Điều này khiến Chu Trù dở khóc dở cười.



Trong phòng làm việc, đám trai trẻ bọn Jones từ sớm đã chờ ở đó, trái lại thì hai người đã quen cảnh đời là Rob Mập cùng George Già lại thong dong xách túi đồ ăn sáng bằng giấy đi vào.



“Hey, sếp, muốn ăn chút không?” Rob Mập móc hamburger ra ý bảo Chu Trù bắt lấy.



“Không cần, tôi đã ăn rồi. Bà xã anh làm bữa ăn sáng mỹ vị hơn thức ăn nhanh nhiều, anh thế nào mà sáng sớm đã ăn những thứ này?” Chu Trù trêu ghẹo hỏi.



“Ầy, nếu như ăn bữa sáng cô ấy làm, vừa ngủ dậy đã phải chịu đừng cô ấy huyên thuyên, vì cứu vớt lỗ tai mình, tôi tình nguyện ăn thức ăn nhanh rác rưởi!” Rob Mập nhún vai, dẫn tới tiếng cười của George Già ở một bên.



Myers cùng Gene cũng cười theo, ngược lại sắc mặt Jones vẫn cứ không thay đổi.



“Sếp, hôm nay chúng ta không phải là phải đi làm nhiệm vụ sao?”



“Đúng vậy.” Chu Trù cười, đem hai tấm thẻ công tác ném lên mặt bàn, “Tối nay có một buổi đấu giá, lấy hình thức dạ tiệc để tiến hành. Myers cùng Gene các cậu phải sắm vai vệ sĩ sát sườn của chủ tịch tập đoàn Dương Thị là Dương Cẩm tham gia dạ tiệc lần này.”



“Tham gia dạ tiệc còn mang vệ sĩ?” Myers là một người đã từng làm nằm vùng, suy nghĩ của cậu ta còn chu toàn hơn những người khác.



Chu Trù gật đầu, “Bởi vì Dương Cẩm sẽ mang một viên kim cương vàng 12 cara tham gia buổi dạ tiệc này, tất cả khách quý mang vật đấu giá giá trị đến đều được phép mang theo hai người vệ sĩ tham dự. Bên cử hành buổi dạ tiệc này là đơn vị đấu giá Rogers.”



Jones nhìn thẻ công tác trên bàn, vẻ bất mãn trong nét mặt thần tuy rằng đè nén rất tốt, nhưng Chu Trù vẫn liếc mắt một cái liền nhìn ra, “Myers có kinh nghiệm nằm vùng, để cậu ấy lấy thân phận vệ sĩ tham dự tôi không có ý kiến. Nhưng Gene thì sao? Tính cách tên này như con nít ấy, không giấu được chuyện.”




“Tôi nhìn qua không phải là một bộ rất ghét cậu ta sao?” Chu Trù cười cười.



“Cậu ta có năng lực, cũng có nhiệt tình. Nhưng cậu ta giống như Icarus mang đôi cánh gắn bằng sáp, hồn nhiên không biết thời điểm mình rơi xuống thảm bao nhiêu.” George Già thở dài một cái.



(Icarus là con trai của Deadalus (Hi Lạp), bố cậu ta luôn mê mẩn việc tạo ra một cỗ máy để bay qua biển chạy trốn khỏi sự truy bắt của nhà vua vì tội phản bội của mình, ông đã làm ra một đôi cánh dùng những cọng lông chim gắn lại với nhau bằng sáp ong, khi Icarus bay qua biển Aegean, sáp ong tan chảy dưới ánh mặt trời, lông chim rời ra, cậu ta rơi xuống biển, chết đuối.)



“Cho nên sếp mới muốn làm cho đôi cánh sáp của cậu ta sớm tan chảy, mọc ra đôi cánh chân chính.” Rob Mập rốt cục ăn xong bữa sáng của hắn.



“Không nói những thứ này nữa. Rob Mập, buổi chiều chúng ta liền cùng lên đường với người của tổ thông tin.”



Địa điểm cử hành dạ tiệc đấu giá là hội trường xa xỉ nhất ở khách sạn W của Massive.



Gene và Myers ngồi với Dương Cẩm trên cùng một chiếc xe, trong tay Dương Cẩm còn cầm vali bảo hiểm chứa viên kim cương nọ. Đối với những phú hộ này mà nói, kim cương vàng 12 cara cũng chẳng phải chuyện to tát gì, mấu chốt là độ tinh khiết của viên kim cương vàng này trước mắt là cao nhất, giá tiền mỗi một cara của nó cao gấp sáu lần kim cương vàng thông thường.



“Các cậu là lần đầu tiên tham gia loại dạ tiệc này sao?” Dương Cẩm vẻ mặt trầm tĩnh đột nhiên mở miệng hỏi.



Gene đối với vị lão giả này có chút kính sợ, cho nên khi cậu mở miệng lại không biết nói gì cho phải.



“Đúng vậy. Rượu đỏ cùng mỹ thực trong những buổi dạ tiệc kiểu này đều là hàng đầu, đáng tiếc làm vệ sĩ của ngài chúng tôi không có cơ hội thưởng thức.” Ngữ điệu của Myers có chút ngả ngớn nhưng biểu tình lại nghiêm nghị đến nỗi vô cùng có dáng dấp của vệ sĩ.



“Yên tâm, chờ sau khi dạ tiệc kết thúc tôi sẽ đưa cậu một chai rượu ủ lâu năm.” Dương Cẩm hít một hơi, “Tổ trưởng của các cậu có khỏe không?”



“Tổ trưởng ấy à? Rất khỏe.” Myers cũng câu được câu chăng mà cùng ông trò chuyện.



Xe chậm rãi lái đến cửa khách sạn, người giữ cửa mở cửa xe giúp họ, Myers làm vệ sĩ đi xuống trước, bàn tay đệm ở mui xe, Dương Cẩm đi ra. Gene đứng ở một bên nhìn bốn phía, cậu ta cho tới bây giờ chưa từng diễn kịch, động tác này vẫn là do Myers dạy cậu ta.



Dương Cẩm khoan thai đi vào khách sạn, Myers cùng Gene đi theo.



Trong một toà nhà hai mươi tầng bên cạnh khách sạn, Chu Trù cùng Leslie sóng vai ngồi trước máy vi tính, nhìn hình ảnh Dương Cẩm tiến vào khách sạn.



“Hình ảnh rất rõ ràng.” Chu Trù quay mặt sang bên, đối phương vừa vặn thân thể nghiêng về phía trước điều chỉnh dây nối sau máy tính, một khắc kia môi Chu Trù cọ qua vành tai Leslie.



Loại cảm giác mềm mịn ấy, Leslie cứng người tại chỗ.