Đôi Bờ Vực Thẳm
Chương 58 :
Ngày đăng: 06:07 19/04/20
Quả nhiên, khóe mắt William khẽ giật, khoảnh khắc chớp nhoáng ấy bị Chu Trù bắt được.
“Cổ đông của Massive có những ai, các người hẳn là có danh sách rồi, tên họ, tư liệu cá nhân cùng với phương thức liên lạc của họ.”
Chu Trù đứng dậy rời đi, William ngẩng đầu lên theo động tác của cậu, cho đến khi Chu Trù đi tới cạnh cửa, Miller gọi cậu lại.
“Hey! Cậu cứ đi vậy hả?”
“Nếu anh Goodwin một câu nói thật cũng không định nói, có hỏi tiếp cũng sẽ chẳng có nghĩa lý gì. Hơn nữa, tin tức chúng ta muốn biết, anh ta đều không thể nói.”
Nếu như gã không nói, cũng chính là nhiều hơn mấy lần lên tòa, còn không thì chính là vào tù nghỉ phép. Nếu như gã nói, Chu Trù tin rằng cổ đông sau màn còn lại kia tuyệt đối có năng lực khiến gã mất đi tất cả.
Chu Trù vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, Jones liền tiến lên đón.
“Sao lại bỏ qua cho hắn như vậy chứ?”
“Thế cậu muốn thế nào? Tẩn hắn một trận?” Chu Trù nhớn mày.
Jones cắn răng, “Hành động của chúng ta uổng phí rồi sao?”
“Làm sao lại uổng phí? Jones, cậu còn nhớ rõ mục đích của chúng ta là cái gì không? Là bắt William Goodwin, hay là bắt Massive?”
“Đương nhiên là Massive.” Khớp hàm Jones thả lỏng ra.
“Bây giờ đã là thời điểm Massive hỗn loạn nhất, cũng là thời điểm dễ dàng lộ ra sơ hở nhất. Đoán thử xem, CEO kế tiếp sẽ là ai?” Chu Trù đi qua Jones, chỉ để lại mình cậu ta ngơ ngác nhìn cái bóng của mình.
Giống như Chu Trù dự đoán, William bị điều tra toàn diện, tự lo còn không xong, không thể không tuyên bố giải nhiệm chức vị CEO. Xế chiều hôm mà hắn từ chức, Massive cũng triệu tập buổi họp báo đưa tin, tuyên bố CEO tân nhậm —— Joey Allande. Đó là một người đàn ông ngoài bốn mươi, màn hình vô tuyến đem ngũ quan hắn tôn lên cực kỳ tinh tế, hắn rất am hiểu bảo dưỡng, khóe mắt không có nếp nhăn, Chu Trù nhìn hắn cái đầu tiên liền biết người này cũng không chỉ là CEO bận rộn của công ty lớn, cũng đồng dạng là một kẻ hưởng thụ cuộc sống chú trọng bề ngoài. Hắn một tay đút trong túi, tay kia thì đẩy mic và đèn flash của cánh truyền thông.
Vệ sĩ của hắn chen chúc đi lên, đem hắn ngăn cách ở ngoài mảnh huyên náo kia.
Giờ phút này, Chu Trù đang ngồi trước bàn làm việc ăn mỳ Ý gọi bên ngoài. Rob Mập ở bên trái cậu gặm humburger, George Già ăn pizza, mùi thức ăn nồng nặc tràn ngập cả không gian.
Lúc Leila tiến vào không khỏi nắm mũi.
“Lạy Chúa tôi, các anh chính là sinh hoạt như vậy ư?”
“Đây mới là cuộc sống của đàn ông.” Rob Mập vẻ mặt cảm khái.
“A, vứt bỏ bít-tết và khoai tây nghiền vợ anh làm cho anh rồi ăn những thứ thực phẩm rác rưởi này, anh lại gọi nó là ‘cuộc sống của đàn ông’?” Leila cảm thấy không đáng sâu sắc cho vợ Rob Mập.
“Tôi nói gã ấy.” Rob Mập chỉ chỉ màn hình máy tính.
“Cậu gần đây ăn thực phẩm rác rưởi tương đối nhiều.” Leslie tổng kết.
“…” Chu Trù đúng lúc giữ vững trầm mặc.
Đám sinh viên đại học cuồng hoan ở đối diện đang high, tiếng mở lon bia tạch tạch tựa như nã súng.
Một nữ sinh lắc eo đi tới. Chu Trù chống đầu duy trì tư thái thưởng thức.
Cô có làn da sẫm màu, đôi môi hấp dẫn cong lên, vạt dưới chiếc áo sơ mi ca rô thắt nút dưới bộ ngực, vừa vặn khoe ra phần bụng không có một chút mỡ thừa. Cô mặc quần short bò, cặp chân thon dài rảo bước.
“Hey.” Cô đi tới bên người Leslie, ngón tay vuốt qua cổ áo sơ mi của hắn, “Lần đầu tiên tới bên này sao?”
Chu Trù âm thầm huýt gió, Leslie luôn luôn lạnh lùng, bây giờ có mỹ nữ trước mặt Chu Trù tất nhiên tò mò phản ứng của hắn.
Leslie không chút hoảng loạn, chỉ là nghiêng đầu đi.
Mà đám bạn của nữ sinh kia đều đang trêu chọc.
“Có muốn cùng bạn anh qua chỗ bọn em không, lát nữa bọn em định đi bão xe.” Cô cúi đầu cơ hồ rủ rỉ bên tai Leslie, “Anh thoạt nhìn giống như là người ngồi văn phòng, cuộc sống thỉnh thoảng cũng phải có chút kích thích chứ.”
Sơ mi của Leslie không chút lôi thôi, cho dù không cần lật mác cũng biết giá trị không rẻ. Cặp kính không gọng càng tôn lên vẻ tri thức và lý trí của hắn, hoàn toàn là dáng vẻ của tinh anh cao cấp ở xí nghiệp lớn.
Chu Trù ra sức gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, cuộc sống có chút nhàm chán.”
“Cuộc sống rất nhàm chán sao?” Leslie nhướn mày, hàn quang đảo qua, sống lưng Chu Trù lạnh toát.
“…” Chu Trù né tránh ánh mắt của Leslie, nhìn về phía mấy chiếc xe phân khối lớn đậu bên cạnh quán nướng, rốt cuộc hiểu ra “bão xe” mà nữ sinh kia nói là bão xe gì.
Leslie theo tầm mắt Chu Trù nhìn sang, “Cậu muốn lái mô tô?”
“… Có chút.” Chu Trù gật đầu một cái, cậu nhớ có một lần ở Anh cùng Emily thi hành nhiệm vụ. Xe bọn họ bị hỏng, Chu Trù cùng Emily tạm thời nhảy lên một chiếc mô tô bên đường đuổi theo. Buồn cười là, người lái xe là Emily, Chu Trù ngồi ở phía sau của cô, tốc độ gió trong khoảnh khắc ấy giống như là muốn giằng xé bọn họ vậy. Emily chắn trước người cậu, nửa đùa nói, “Yên tâm, kỹ thuật của em tốt lắm.”
“Chu Trù. Chu Trù!” Leslie gọi cậu hai tiếng, cậu mới hoàn hồn lại.
“A, cái gì?”
“Vậy thì đi bão xe.” Leslie hất hất cằm, rời khỏi chỗ ngồi, chỉ chỉ đám sinh viên kia, “Các cô cậu tìm hai người ra đây, nếu tôi cùng đồng nghiệp của tôi thắng, các cô cậu sau này gặp phải tôi cùng đồng nghiệp của tôi ở nơi này, làm phiền an tĩnh một chút.”
“Cái gì —— mày cũng ngông quá đấy!” Một người trong đó ném lon bia đi tới, đang định túm lấy cổ áo Leslie, Chu Trù xuýt xoa một tiếng quay đầu đi chỗ khác, người này thảm rồi…