Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 59 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


Quả nhiên, nghe rắc một tiếng, cánh tay tên nhóc kia trật khớp, vật vã trên đất đau đớn đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.



“Mày đã làm gì cậu ấy!”



“Mẹ kiếp!”



Một đám người cũng vây quanh.



Cô gái kia cũng muốn đi lên, Chu Trù một phát níu cô lại, đè thấp giọng nói, “Bảo bạn cô an phận một chút, vị đồng nghiệp này của tôi cũng không phải là nhân viên công ty “ngồi văn phòng” như cô tưởng đâu.”



Cô còn định hỏi gì đó nữa thì Chu Trù đã buông tay cô ra.



Cô chạy về, chặn trước mặt đám bạn, “Được rồi được rồi! Anh ta không phải nói muốn cùng chúng ta đua một lần sao? Được, sẽ tới đua một lần!”



“Cậu bảo sao, Anna! Thằng này bẻ trật khớp tay Bobby!”



“Vậy đã nói rõ Bobby đánh không lại anh ta! Các cậu muốn cả đám cùng lên cho dù tẩn anh ta một trận thì thế nào? Lấy nhiều đánh ít có gì hay mà đắc ý?” Anna liếc Leslie một cái. Cô cũng không phải tới khuyên ngăn gì, ngay từ đầu tiến vào quán nướng này ánh mắt Anna đều không rời khỏi Leslie, vẻ mặt của hắn lạnh lùng nhưng thần thái khi trò chuyện và nướng thức ăn cho đồng nghiệp của mình, Anna có thể cảm giác được một loại dịu dàng thấp thoáng, loại dịu dàng này hoàn toàn khác với cảm giác đám đàn ông cứ thấy gái đẹp là y như ruồi nhặng bu tới lấy lòng, nó chân thật, giống như lắng đọng thật sâu. Cho nên Anna nổi lên hảo cảm với hắn. Cô cho là cô gái cuồng dã quyến rũ như mình sẽ không có người đàn ông nào lại cự tuyệt. Nhưng cô đã lầm, Leslie căn bản không thèm để cô vào mắt.



Lòng tự ái của cô bị hung hăng đả kích, cô không cam lòng cô gái giống như cô Leslie thậm chí ngay cả nhìn lâu một cái cũng không muốn.



“Tôi đua với anh.” Anna dùng nắm tay đấm đấm lên ngực Leslie, “Tôi sẽ khiến anh khóc về tìm mẹ.”



Chu Trù thở dài một hơi ấn hai mắt mình, Leslie đi về bên bàn của họ.



“Thế nào.”



“Anh còn hỏi tôi thế nào… sao phải cùng họ đua chứ?”



“Cậu không phải muốn lái mô tô sao?”



“Nhưng tôi càng muốn ăn đồ nướng hơn.” Chu Trù câm nín, có lúc cậu sâu sắc hiểu được dây thần kinh của mình và Leslie là không giống nhau.



“Vậy chúng ta liền ăn xong đồ nướng rồi lại đi.”



“Anh cảm thấy tôi bây giờ còn nuốt trôi sao?” Chu Trù liếc mắt nhìn đám người Anna, bọn họ đã nóng lòng muốn đấu rồi.



“Vậy thì đua xong rồi ăn tiếp.” Leslie cầm áo khoác ở bên cạnh lên.



Chu Trù cam chịu mà đi theo sau lưng Leslie. Bây giờ cái thời gian này không kẹt xe đã là không tệ rồi, nếu muốn bão xe cơ hồ là không thể nào. Anna nhường một chiếc xe cho Chu Trù cùng với Leslie, chuẩn bị tìm một con đường cái trống trải một chút.



Leslie mạnh mẽ ngồi lên, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, “Lên đây đi.”



Chu Trù ngồi ở phía sau hắn, đoàn người xuyên qua phố xá ồn ào, đi tới quốc lộ ngoại ô New York.



Nơi này chỉ có lác đác mấy chiếc xe chạy qua, đúng là nơi thích hợp để đua xe. Leslie dừng xe lại, đoàn người cũng xuống xe.
Chu Trù mở cửa phòng khách tầng hai, mọi thứ trong này gọn gàng vừa vặn, là phong cách của Leslie. Trên giường đặt một bộ áo ngủ, ngay cả quần lót cũng chuẩn bị đủ. Chu Trù cười cười, đây đúng thật là đãi ngộ cho khách quý à nha.



Khi cậu đi xuống tầng dưới, phát hiện trên bàn ăn đã bày một phần mỳ Ý sốt thịt băm, mùi thơm ngào ngạt nhưng cũng không gây ngấy. Leslie đang bưng salad rau đi tới, đặt lên bàn.



“Ăn đi, món nướng không phải là còn chưa ăn xong sao. Đói bụng không ngủ ngon đâu.”



“Anh còn biết tôi đói bụng nữa!” Chu Trù ngồi vào bên bàn, cầm dĩa lên chỉ cảm thấy hứng ăn tăng vọt.



Tài nấu nướng của Leslie của cũng là bậc thầy rồi, mỳ Ý luộc vừa đủ lửa, ngay cả sốt thịt băm cũng điều chế được độ chua cùng vị mặn bổ trợ lẫn nhau.



“Ăn một chút salad đi.” Leslie đẩy đĩa salad về phía Chu Trù.



“Ừ… ừ…” Chu Trù không thích ăn salad trộn sống, cảm giác cứ như là đang nhai cỏ vậy.



“Ăn một chút.” Thanh âm của Leslie hơi trầm xuống.



Chu Trù mím mím môi, xiên một ít lên nhét vào miệng. Sau khi nhai hai cái, cậu còn chưa kịp lộ ra thần sắc đau khổ, liền bị cảm giác tươi non của xà lách làm cho mê mẩn.



“Nè, trong món salad này cho cái gì thế?” Chu Trù hỏi.



Leslie rút tờ báo chiều hôm ấy, “Xà lách, dưa chuột non, bơ lạc cùng với mayonnaise và nước cốt chanh.”



“Chỉ những thứ này?” Chu Trù lại ăn đôi ba miếng nữa.



“Xà lách là dùng lá non trong cùng, bơ lạc cùng mayonnaise là tự tôi điều chế, không có chất bảo quản.”



“Mùi thật không tệ a! Leslie, anh nếu là phụ nữ tôi nhất định cưới anh.” Chu Trù cất lời cảm thán vì món ngon.



Leslie gấp tờ báo lại, đem hộp giấy ăn đẩy tới trước mặt Chu Trù, “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm.”



Mà trong căn hộ của Chu Trù Anson vẫn nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trong phòng khách, Richard ngồi ở một bên rót cà phê mới được xay cho anh.



“Richard, anh nói cậu ấy sẽ đi đâu? Trong phòng làm việc của cậu ấy không có ai, tôi gọi điện thoại cho Leila cậu ấy cũng không ở cùng cô ta.” Anson nhướn mày, kim chỉ giờ vừa đúng chạy qua một giờ sáng.



“Có lẽ cậu ấy đột xuất có nhiệm vụ gì đó.”



“Tôi chính là nhiệm vụ của cậu ấy.”



“Có lẽ cậu ấy bây giờ đang ở trong phòng khách sạn nào đó ngủ.”



“Tôi điều tra tất cả khách sạn, không có ghi chép đăng ký của cậu ấy.”



“Nếu như là nhà nghỉ, thì không cần đăng ký bằng thẻ căn cước.”