Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 64 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


Chu Trù khoanh tay thấp giọng nói, “Tôi tưởng đây là phòng tôi.”



“Trên thực tế phòng này là tôi đặt.” Thanh âm của Anson chậm rãi mà chứa đầy áp lực.



“Ồ ——” Chu Trù nhướn mày, “Vậy là tôi hiểu lầm rồi, rất xin lỗi tôi làm bừa bộn phòng anh.”



Nói xong, Chu Trù định xoay người, Anson xuống giường, đôi ba bước đi tới sau lưng Chu Trù, trong nháy mắt anh nắm lấy cổ tay Chu Trù, đối phương trở tay một cái liền đem anh ấn lên tường.



“Ha! Đây là lần đầu tiên em đè ép tôi!” Đầu Anson áp lên tường, lực đạo Chu Trù xuất ra đến bảy tám phần, anh không thể nào không đau.



“Ngài Lorenzo, bây giờ đã khuya lắm rồi, tôi nghĩ anh cần nghỉ ngơi.” Thanh âm của Chu Trù rất nhẹ, khí lực trên tay lại tăng thêm, mơ hồ có thể nghe xương cốt Anson phát ra tiếng răng rắc, chỉ cần tiếp tục, Chu Trù nói không chừng sẽ đem bả vai anh vặn trật khớp.



“Tôi đặt gian phòng này cũng không phải là để xem em cùng thằng nhóc chỉ được cái mặt kia ở trong hồ bơi thân mật!”



“Vậy anh muốn xem cái gì?”



“Tại sao em cứ gặp tôi thì phải giương cung bạt kiếm? Như là lúc nào cũng muốn đem tôi đâm thành tổ ong? Tôi không phải là độc dược không phải là hồng thủy mãnh thú! Không phải một trong bất kỳ những thứ Chu Trù em sợ! Em cứ như vậy muốn gạt tôi ra khỏi tầm mắt em sao! Tôi đã là người đàn ông thân sĩ nhất trên thế giới này rồi!”



Đây là lần đầu tiên, Anson rống lên với Chu Trù.



Không khí chấn động, Chu Trù vô ý buông lỏng tay ra.



Cậu lui về sau hai bước, nhìn Anson tựa hồ không cảm giác được vai đau, cười khẽ một tiếng, “Thật sự có rất ít người nói mình là ‘người đàn ông thân sĩ nhất trên thế giới’. Sự tự phụ của anh quả nhiên không có giới hạn.”



“Chẳng lẽ không đúng sao?” Khóe môi Anson nhếch lên, sắc lạnh đến vậy, “Tôi có một ngàn một vạn loại phương pháp đè em xuống giường, tôi có vô số loại lý do khiến em không thể không ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể mài mòn cao ngạo của em bẻ gãy phòng bị của em, làm cho thế giới của em chỉ còn lại mình tôi!”



Chu Trù nuốt nước miếng, lời của Anson giống như đang thức tỉnh cái gì đó.



Trên thế giới này đối với Anson Lorenzo mà nói, muốn nhốt một người muốn khiến một người khuất phục là chuyện không cần hao phí tâm tư. Trong trò chơi của Anson và Chu Trù, chỉ có Anson có quyền nói thời điểm nào thì kết thúc.



Nếu như đây thực sự chỉ là một trò chơi không đáng bận tâm trong cuộc sống nhàm chán của anh…



“Nhưng như vậy thì không phải là Chu Trù nữa. Tôi muốn chỉ là một em nguyên bản mà thôi. Một Chu Trù sẽ không đem tôi đẩy xa ngàn dặm lại có thể không có chút ngăn cách nào với tôi.”



Chu Trù ngẩn ra, Anson giống như là đem tất cả năng lực tư duy của cậu toàn bộ đều rút ra.



“Tôi sắp không còn kiên nhẫn nữa rồi.” Lời Anson vừa thốt ra, bàn tay anh đã duỗi tới, Chu Trù né về phía sau, sau lưng chính là bậc thang, trong khoảnh khắc cậu ngã xuống Anson đã kéo cậu lại.




Richard nhìn Anson một cái, “Đại khái là bởi vì tôi biết ngài nhất định không thể ở lại phòng Chu Trù, nếu như tôi ngủ, ngài nhất định sẽ đuổi tôi dậy khỏi giường.



“Anh đúng thật là hiểu rõ tôi quá!”



“Tôi còn biết ngài nhất định bị Chu Trù tẩn một trận ra trò.”



Anson nằm sấp xuống bên cạnh Richard, gian nan chỉ chỉ phần lưng mình, “Xương sống cũng sắp bị cậu ấy nện gãy…”



Richard xốc áo sơ mi của Anson lên, quả nhiên nhìn thấy tím bầm một mảng, “Thưa ngài, bị đánh thành như vậy mà ngài vẫn sống được, thật đúng là kỳ tích a.”



Chu Trù nằm trên giường, lòng bàn tay cậu vẫn nóng hổi. Bên tai là hô hấp kéo dài không ngừng của Anson, lời nói mang tính dụ hoặc của anh, nhiệt độ của thân thể anh, mọi thứ của anh. Chu Trù là một người có năng lực bứt ra rất tốt, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy mình đã sa vào cái bẫy do đối phương giăng ra, càng giãy giụa càng bị trói buộc chặc hơn.



“Xảy ra chuyện gì?” Máy truyền tin trong tai Chu Trù truyền tới giọng nói của Leslie.



“Không có gì, Anson cái tên kia lại tới quấy rầy tôi.” Chu Trù không chút nào giấu giếm với Leslie.



“Tôi ngày mai lên thuyền.” Leslie nếu như lên thuyền, thì nhất định là đi ca nô hoặc là máy bay trực thăng lấy thân phận cảnh sát quốc tế lên thuyền. Khí áp cao của Leslie sẽ đóng băng chiếc du thuyền này mất, những kẻ không tuân thủ luật pháp kia chỉ sợ sẽ phải dừng kế hoạch của mình lại.



“Không cần, tôi đối phó được. Ngày mai tôi hẹn Marin cùng nhau chơi tennis, Joey Allande y như một con nhặng ấy, hắn nhất định cũng sẽ tới.”



“Chu Trù, tôi cũng có tôi ranh giới cuối cùng. Cậu hiểu chưa?”



Chu Trù mỉm cười cười một tiếng, “Tôi hiểu. Cái Anson có thể lấy dược từ chỗ của tôi chỉ có một trận hành hung mà thôi.”



“Ngủ đi, tôi ở chỗ này cùng cậu.” Thanh âm của Leslie nhu hòa đi.



“Thoạt nghe anh cứ như là sứ giả hộ hoa từ xa vậy.” Chu Trù cười cười, cậu quả thật có chút mệt mỏi, ngày mai còn phải đối phó Joey Allande.



Chiếc du thuyền to lớn này vẫn chạy quanh trên biển trong đêm tối.



Sáng sớm hôm sau, có người ấn chuông cửa Chu Trù. Là Eva. Cô mặc một bộ đồ thể thao, đội mũ che nắng, vệ sĩ sau lưng thay cô đeo vợt tennis.



“Hầy, dáng vẻ cậu thoạt nhìn ngủ cũng không ngon lắm nhỉ.” Ngón tay Eva vuốt qua bọng mắt dưới của Chu Trù, “Nhìn quầng thâm mắt cậu này, thật khiến người ta đau lòng mà.”



“Nếu như cô nói cho tôi biết căn này phòng là của Anson Lorenzo, tôi có lẽ sẽ không mệt mỏi như thế đâu.” Chu Trù mở cửa để Eva đi vào.