Đôi Cánh

Chương 21 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Thanh Y như người mất hồn lái xe đến công ty.



Cô muốn kéo dài thời gian để được bình yên phút nào hay phút đó nhưng không dám vì sợ trễ mất cuộc họp, tội càng thêm nặng. Dù sao ở công ty đông người, Âu Dương Quân cũng không thể làm gì quá đáng với cô.



Dừng xe trước tòa nhà cao ốc thiết kế sang trọng, Thanh Y cho xe vào bãi đỗ rồi chạy nhanh vào trong.



Cảm giác mong muốn của bản thân và hành động của chính mình khác nhau thật khiến người ta muốn điên người!



Ông trời thật biết cách trêu ngươi.



Tầng hai mươi.



Thanh Y vừa bước ra khỏi cửa thang máy đã chạm ngay phải Âu Dương Quân. Cô liền cúi đầu thật thấp chào hỏi rồi chìa hai tay đang nắm túi tài liệu đưa về phía anh.



Vì tư thế này mà cô đã bỏ qua nụ cười của ai đó, nụ cười trước nắng đẹp đến mê người.



Cảm nhận túi tài liệu đã được cầm đi, cô nhanh chóng xoay người bước vào thanh máy.



Đang định chuồn thật nhanh thì cô nghe thấy tiếng nói:



- Xuống dưới đợi tôi!



Cửa thang máy đóng lại cô mới ngẩng mặt lên thầm rủa anh, đưa tay giang chân đá vào cửa như thể cánh đó là kẻ đáng ghét cô vừa gặp. Nhưng đột nhiên sực nhớ trong thang máy có camera ghi hình nên cô đành phải đứng thẳng lại lấy hình tượng, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.



- Anh ta đúng là hung thần mà!



Suốt cả buổi ngồi ở sảnh tiếp khách của công ty, Thanh Y cứ thẫn thờ suy nghĩ không biết Âu Dương Quân sẽ xử cô thế nào.



Thời gian hôm nay vì sao lại trôi quá nhanh, chớp mắt trời đã xế chiều.



“Ting!”



Tiếng cửa thang máy mở ra khiến cô giật mình liền hướng mắt về phía đó.



Âu Dương Quân cầm một tập tài liệu đi trước, phía sau là một đoàn người nhìn qua có vẻ là cổ đông. Một số đi gần trao đổi với anh cũng phải hơi cúi người.
Tất cả đều diễn ra một cách vô tình trong sự sắp đặt cố tình của anh.



Có ai nghĩ rằng Âu Dương Quân xảo quyệt trên thương trường cũng có máu mặt với thế giới ngầm lại kì công suy tính những chuyện mà anh vẫn cho là vớ vẩn này.



Nguyên nhân của một loạt hành động đó xuất phát từ cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt sáng trong mà linh hoạt đang đứng trước mặt anh.



Chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười của cô, nụ cười như phát ra ngàn tia nắng rực rỡ, nụ cười mà anh chỉ muốn giữ riêng cho mình mà chiêm ngưỡng.



- Trên mặt tôi có dính gì sao?



Thanh Y vốn dĩ định trêu anh “Sao anh nhìn tôi mãi thế, tôi đẹp lắm phải không?” nhưng nghĩ lại cô vừa mới được anh bỏ qua vụ say rượu không bao lâu, không nên đắc tội nên đổi sang câu khác.



Âu Dương Quân nhìn cô đến thất thần lại bị cô nhìn thấy nên có chút sững người.



Nhưng dễ dàng bị bắt thóp thì đâu phải là anh nữa!



Âu Dương Quân sắc mặt không đổi nhìn lên cành hoa màu hồng sà xuống trên đầu cô. Anh đưa tay chạm nhẹ lên đó rồi trả lời.



- Tôi nghĩ phải chăng mình sai lầm khi đưa cô đến đây! Mất hết cảnh đẹp.



Thanh Y trừng mắt phủ nhận:



- Ý anh là tôi làm nơi này xấu đi á? Phong cảnh ở đây mới là làm nền cho nhan sắc của tôi!



Âu Dương Quân cười không phản bác.



Thanh Y thấy anh xuống nước lại muốn lấn lướt. Nhưng cô chưa kịp nói thì điện thoại của anh đã reo lên.



Anh nghe một hồi rồi quay sang nhìn cô nói rằng có việc gấp, bảo cô ở đây chờ anh.



Cô ngoan ngoãn gật đầu.



Phải nhân cơ hội này mà ngắm cảnh cho thỏa thích!