Đôi Cánh
Chương 49 :
Ngày đăng: 18:22 19/04/20
Sau đêm cầu hôn lãng mạn, Thanh Y và Âu Dương Quân, mối quan hệ hai người vẫn chưa đi được đến giai đoạn cuối cùng. Tất cả là nhờ vào Thanh Y khôn lõi nên mới tránh được bàn tay ác ma kia.
Tối đó vừa đến biệt thự, Âu Dương Quân đã mang Thanh Y với tốc độ nhanh nhất vào phòng rồi khóa chốt. Bọn Phong, Vũ, Hàn thấy vậy chỉ biết liếc mắt với nhau mà mỉm cười.
Thế nhưng nửa đêm, khi nghe thấy cánh cửa phòng sách đóng ầm một tiếng rõ to thì cả ba người không hẹn mà cùng mở cửa phòng mình nhìn ra.
Vũ với đầu tóc rối tung hất mặt về phía Phong, ý bảo: “Chuyện gì vậy?”
Phong phóng trả lại anh bằng ánh mắt khinh thường: “Anh Quân vào phòng sách, lực đóng cửa mạnh như vậy thì cậu nghĩ là ai hả?”
Vũ nhăn mặt: “Tôi đương nhiên biết! Nhưng sao anh ấy lại vào phòng sách? Không phải vẫn ngủ với Thanh Y?”
Cả hai rối rắm nhìn về phía người còn lại. Hàn đón lấy ánh mắt tò mò của hai kẻ nhiều chuyện kia, nhún vai ý bảo: “Trời mới biết!” rồi quay lưng đóng cửa phòng đi vào ngủ tiếp.
Một màn đối thoại trong im lặng diễn ra nhanh chóng rồi kết thúc. Chủ đề vì sao tối đó Thanh Y vẫn không bị Âu Dương Quân gạo nấu thành cơm vẫn là một câu hỏi không có lời giải.
---
Thời gian trôi nhanh vun vút như thoi đưa, mới chớp mắt đã đến ngày tổ chức hôn lễ của Âu Dương Quân và Thanh Y.
Nói nhanh thì không đúng, vì vốn dĩ nó thật sự rất nhanh.
Hôn lễ diễn ra chỉ sau khi Thanh Y được cầu hôn ba ngày, rất hợp với tính cách đánh nhanh thắng nhanh của Âu Dương Quân. Đến ngay nữ chính là Thanh Y cũng thấy gấp gáp. Đêm trước hôm trở thành cô dâu, cô nằm trong vòng tay ấm áp của Âu Dương Quân nhẹ giọng:
- Ba ngày liệu có quá gấp không?
- Em cảm thấy thế ư? Tôi lại thấy như vậy đã chậm lắm rồi! Nếu không phải cần thời gian để có thể mời bố mẹ em đến thì ngay sau hôm cầu hôn, tôi đã muốn cưới luôn một thể!
Họa Lam sau một hồi ngại ngùng thì cũng đánh tiếng mà đi trước.
Thanh Y tập trung gài lại dây áo nhưng nó khó hơn cô tưởng. Loay hoay một hồi vẫn không thể làm được nên cô đành lên tiếng gọi người.
- Cái này khó hơn tôi tưởng đấy, hai cô vào giúp tôi đi!
Năm giây, mười giây, nửa phút trôi qua mà vẫn không thấy bên ngoài rèm có động tĩnh gì. Thậm chí là tồn tại một sự im lặng đến kì lạ, Thanh Y bỗng cảnh giác. Theo Âu Dương Quân lâu ngày nên thói quen cùng khả năng dự đoán của cô đã tăng lên rất nhiều.
Đến lúc này, một tiếng giày cao gót nện đều xuống mặt sàn đang từng bước, từng bước tiến lại gần chỗ rèm. Thanh Y bình tĩnh vén chiếc váy cưới dài phủ đến gót chân lên, rút trong đôi giày ra một khẩu súng lục. Đêm trước, Âu Dương Quân bảo cô hãy mang nó theo bên mình đề phòng mọi chuyện bất ngờ có thể xảy ra.
Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại. Qua tấm gương lớn trước mặt, cô nhìn thấy một tà váy màu trắng chấm đất lộ ra qua khe hở dưới tấm rèm che.
“Roẹt!”
Tấm rèm che sau lưng cô được người ta dứt khoát kéo ra. Trong tích tắc cánh rèm lộ ra đó, Thanh Y nhanh như chớp xoay người, chĩa súng vào đúng mi tâm kẻ kia. Mà kẻ đó cũng chính xác nhắm nòng súng đen ngòm vào cô.
Sau lưng người đó, hai cô gái chuẩn bị áo váy cho cô lúc nãy đang nằm sấp dưới đất, không biết là ngất hay đã chết. Đến người phục vụ phần trang điểm cho cô cũng vùi mặt vào đống phấn, nằm sóng soài trên bàn.
Nhưng điều khiến Thanh Y ngạc nhiên đến tột cùng chính là kẻ đang nhếch khuôn miệng nhỏ xinh thành một đường cong mị hoặc và nhắm súng vào cô.
Cô ta mặc một thân váy trắng, kiểu dáng không khác với chiếc váy của cô là mấy. Mái tóc dài đen mượt được xõa dài qua vai. Đôi mắt to và trong như pha lê. Thân hình tương đối nhỏ nhắn nhưng gương mặt lại mười phần xinh đẹp như đóa hoa kiều diễm mang tính hoang dại.
Cô ta...
Chính xác là một Lý Thanh Y thứ hai!