Đôi Cánh

Chương 50 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


“Tình tinh tinh tinh!!! Tình tính tình tinh!!!”



Giai điệu quen thuộc vang lên nhẹ nhàng trong không gian ngập tràn tiếng cười vui vẻ. Trên lâu đài bằng hoa, Âu Dương Quân với bộ vest đen lịch lãm cùng vẻ tuấn tú ngời ngời như chàng hoàng tử bước ra từ những câu chuyện cổ tích đang đợi nàng công chúa. Ánh mắt anh, nói hạnh phúc thì phải là cực kì hạnh phúc. Bên cạnh anh là Vũ, người vinh dự trở thành phụ rể của buổi lễ quan trọng hôm nay.



Nối đến nơi Âu Dương Quân đang đứng là một tấm thảm bằng hoa tươi màu hồng và đỏ xen kẻ được rải đều trên mặt cỏ xanh mơn. Phía đầu kia tấm thảm đó chính là vị điệp viên ngoại quốc đang vui vẻ đợi đón con gái mình. Ông sẽ dắt cô đi hết tấm thảm này rồi trao cô vào tay Âu Dương Quân.



Mẹ của cô dâu, Lý Thu Hà đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Bà bối tóc cao để lộ chiếc cổ thon dài, minh chứng cho vẻ đẹp không bị thời gian bào mòn của mình. Gương mặt xinh đẹp của bà như sáng bừng khi thấy cô con gái yêu dấu xuất hiện từ đằng xa.



Trong không khí phảng phất mùi thơm của hoa cỏ, Thanh Y đang từ từ tiến đến như một nàng tiên váy trắng, kiều diễm kinh động lòng người. Ánh mắt cô e thẹn nhìn đến phía trước, nơi Âu Dương Quân đang đứng, bước từng bước nhẹ nhàng. Đi theo sau cô là chị gái Họa Lam cũng không hề thiếu phần xinh đẹp làm phụ dâu.



Mọi người có mặt trong buổi lễ đều mắt chữ O miệng chữ A hướng về cô tấm tắc khen ngợi. Bọn họ nếu không phải là đại ca có máu mặt cũng là giám đốc, doanh nhân tài năng.



Đến trước mặt bố mình, Thanh Y nở một nụ cười thật tươi rồi đưa bàn tay mình cho ông. Vị điệp viên nắm tay con gái mình cũng cười tươi không kém, nói:



- Con gái à, con hãy hạnh phúc nhé!



Thanh Y thẹn thùng cúi nhẹ đầu:



- Vâng, cảm ơn bố!



Nghe con gái nói, Thomas không tránh khỏi hơi sững người. Nhưng là một điệp viên, ông chỉ cần không quá hai giây để trở lại trạng thái bình thường, vui vẻ nắm tay cô dắt đi.



Trong khung cảnh tuyệt vời, mọi người ai nấy đều tinh thần hưng phấn nhìn cô dâu đang được bố mình dắt từng bước tiến về sân khấu chính. Thế nhưng, Phong, Vũ, Hàn đứng bên cạnh Âu Dương Quân lại bắt đầu lo lắng khi thấy sắc mặt của anh bỗng trở nên xám xịt như đám mây đen vần vũ, chuẩn bị nổi giông. Là thuộc hạ thân tính cũng là anh em thân thiết, bọn họ quá hiểu anh. Trong ngày trọng đại như thế này mà sát khí trên người anh lại tỏa ra mạnh mẽ như thế, nếu không phải có sự việc đặc biệt thì cũng sẽ là sự việc vô cùng đặc biệt.



Và những điều xảy ra sau đó đã chứng mình rằng dự đoán của họ là không hề sai.




Bên cạnh, Lý Thu Hà lo lắng lắc lắc tay áo chồng mình, sợ ông trong lúc phấn khích lại nói ra thân thế. Vợ chồng bao nhiêu năm, bà thừa sức hiểu tính cách của ông. Vì yêu bà nên ông mới bỏ nghiệp điệp viên, nhưng mỗi lúc được ra tay hành động, ông liền chẳng màng điều gì.



- Đương nhiên, tôi là cha của Thanh Y! Còn cậu, vì cớ gì muốn hại con gái tôi?



Câu trả lời của ông thành công đả kích đến đám người tò mò xung quanh. Một câu này cũng thật rõ ràng đi!



Kẻ kia lại hừ lạnh.



- Cô ta cùng Âu Dương Quân đã hại chết cha cùng chị gái tôi!



Hắn, không ai khác chính là con trai của Phan Thành, từng là người quản lí thế lực ngầm của Âu Dương. Cha hắn bị Âu Dương Quân khi ngồi vào cái ghế chủ tịch tống cổ, chỉ nhận được một phần cổ phần cùng với lời hứa hôn của Âu Dương Hoàng. Thế nhưng cuối cùng, cha hắn bị thuộc hạ của anh nửa đêm đột nhập giết chết. Mà chị hắn, Phan Nhã Vân đến thi thể cũng chẳng còn nguyên vẹn.



Ôm hận trả thù lại nghe tin hôm nay Âu Dương Quân cùng Thanh Y tổ chức hôn lễ, hắn liền lập nên kế hoạch. Chỉ tiếc, hắn không phải là đối thủ của Âu Dương Quân càng không phải đối thủ của vị điệp viên bí ẩn này.



- Vậy thì tiếc quá, hôm nay đến người cuối cùng của gia đình là cậu cũng sẽ bị con rể ta giết nốt!



Lời của Thomas nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng khiến toàn thể lông tơ của mọi người dựng đứng.



- Ha ha, dù thế thì hôm nay tôi cũng sẽ lôi con gái ông đi theo, nếu may mắn còn có thể kéo thêm tên Âu Dương Quân chết tiệt kia nữa! Ông không hỏi xem tôi giấu con gái ông ở đâu để nhặt xác sao?



Vị điệp viên kia không phải chỉ hữu danh vô thực, ông bình thản nhìn hắn cười:



- Cậu nhất định không thể mang con bé ra khỏi khuôn viên khách sạn này! Mà cho dù có mang ra, tôi không tin con rể của mình chẳng đào xuống ba tất đất để tìm nó. Người làm cha như tôi đây phải dựa vào sơ hở của cậu để phán đoán mà Âu Dương Quân chỉ cần đứng từ xa nhìn đã biết cậu là giả thì không cần nghĩ cũng biết kết quả!