Đôi Cánh
Chương 51 :
Ngày đăng: 18:22 19/04/20
Nơi diễn ra hôn lễ là một khách sạn mang tầm đẳng cấp quốc tế.
Nó là một dãy nhà hình vòng cung tinh tế như vầng trăng khuyết. Toàn bộ khách sạn có ba mươi tầng, mỗi tầng hơn năm mươi phòng. Trong đó có ba tầng hầm dùng để phục vụ nhu cầu vui chơi cho khách hàng như casino, billiard... Vì thế, nếu tính ra thì tổng số phòng là một con số đáng kể.
Số phòng tuy nhiều nhưng vẫn không thể mang ra so sánh với lực lượng thuộc hạ của Âu Dương Quân. Bởi chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà anh đã dẫn người lục khắp hầu hết các phòng.
- Đã kiểm tra hệ thống camera chưa?
Âu Dương Quân vừa đá tung cửa phòng vừa nói vào thiết bị liên lạc với Hàn.
“Hệ thống đã bị đột nhập nên giờ không thể rà soát được! Bà Thu Hà và Họa Lam hiện đang ở đây để xử lí, họ nói chỉ cần một chút thời gian ngắn thôi!”
Trong phòng quản lí camera, Hàn vẫn chăm chú vào màn hình. Anh trước nay chưa bao giờ giao những việc cấp bách này cho người ngoài, nhưng bây giờ trước mặt anh là hai cao thủ hacker nổi tiếng, tài năng của họ không cần kiểm định nên anh rất yên tâm.
Và không phụ sự tin tưởng của anh, không quá ba phút, Lý Thu Hà nhìn sang Họa Lam cười nói:
- Xong! Con gái à, tay nghề của con cũng lên cao rồi đấy! Không uổng công ta đào tạo bấy lâu!
Họa Lam mỉm cười đón nhận lời khen từ mẹ nuôi rồi quay sang Hàn:
- Anh hãy thông báo với Âu Dương Quân, Thanh Y có khả năng đang ở trên sân thượng. Một camera đã quay được có hai người mặc váy trắng tiến về phía ấy. Tên kia có khuôn mặt giống Thanh Y nên có lẽ đã dễ dàng vượt qua sự kiểm tra của người chúng ta.
Vừa nghe xong, Hàn liền liên lạc với Âu Dương Quân về vị trí của Thanh Y rồi thông báo với Phong, Vũ cùng lên đó.
Trên tầng cao nhất của khách sạn, gió vù vù thổi như muốn cuốn tung tất cả những gì trong lòng nó. Đột nhiên, một âm thanh bất ngờ vang lên.
“Ầm!”
Cánh cửa sân thượng không chịu nổi lực đá quá mạnh nên bay ra rồi rơi xuống đất. Người có khả năng như vậy, không ai khác ngoài Âu Dương Quân.
Nghe Hàn thông báo, anh đã không nghỉ một phút nào chạy từ tầng hai mươi ba lên đây với tốc độ kinh người. Gặp được hình dáng quen thuộc kia, lòng anh dịu đi không ít. Thế nhưng, cảm giác vui sướng đó chỉ tồn tại trong tích tắc thì thần kinh của anh đã lại căng lên như dây đàn.
Trên thành của sân thượng, Thanh Y đang đứng cheo leo ở đấy. Đôi mắt cô bị một dải vải trắng quấn quanh che mất tầm nhìn, hai tay bị trói ra đằng sau. Chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi mà cô đang mặc bị gió thổi bay phần phật. Thân hình nhỏ nhắn dường như đang đung đưa theo luồng xoáy ấy.
Nếu không phải tình thế hiện tại vô cùng nguy hiểm, hẳn ai cũng sẽ liên tưởng đến hình ảnh nàng tiên mất cánh, chơi vơi một mình giữa trời cao.
Sân thượng lại tràn ngập tiếng gió rít.
Nhưng bây giờ nó còn đồng thời ngập tràn yêu thương.
Một nàng tiên xinh đẹp mặc váy trắng tinh khôi cùng một chàng hoàng tử bóng đêm nhuốm màu tà mị đang cùng nhau đối mặt với tử thần
- Có sợ không?
Âu Dương Quân hướng mắt nhìn Thanh Y hỏi.
- Không!
Thanh Y khẳng khái đáp.
- Thật sự?
- Ừm! Vì có anh ở đây và vì tôi tin anh!
Một dòng ấm áp từ từ chảy qua từng mạch máu trong cơ thể hai người.
Khoảng cách dường như lại được rút ngắn.
- Được, dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn hãy tin rằng tôi sẽ luôn bên em!
Âu Dương Quân nhìn Thanh Y đang mỉm cười rồi đưa tay lấy con dao mà Phong để lại. Tay kia anh nắm chặt tay cô, một cái nắm tay mang nhiều ý nghĩa!
Thời gian dường như ngưng đọng ở giây phút này...
Âm thanh gió rít không còn lọt vào tai...
Con dao sắc bén đặt trên sợi dây màu lục khẽ động...
“Soẹt!”