Đôi Cánh

Chương 52 : Chương kết

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Làn váy trắng của Thanh Y bay phần phật trong gió.



Cô dường như đình chỉ hô hấp khi Âu Dương Quân cắt dứt sợi dây quyết định còn lại. Cô nhắm mắt, siết thật chặt bàn tay đang nắm tay anh.



Một giây...



Hai giây...



Ba giây...



Không có bất cứ âm thanh nào phát ra ngoài tiếng gió reo.



Thanh Y thảng thốt mở mắt. Vừa lúc đó, đáy mắt cô liền chạm phải gương mặt tươi cười rạng ngời của Âu Dương Quân đang nhìn cô. Cô hướng xuống chân, nơi có quả bom lộ ra dưới làn váy bay bay.



Sợi dây màu lục đã được cắt bỏ và không hề làm quả bom phát nổ.



- Âu Dương Quân, chúng ta sống rồi, chúng ta sống rồi!



Bị sự vui mừng khôn xiết vây lấy, Thanh Y không hề ý thức rằng mình đang đứng trên thành cao của tầng thượng mà nhảy lên sung sướng. Bên dưới, Âu dương Quân dang rộng hai tay chờ cô sà vào lòng cười nói:



- Đúng vậy!



Thế nhưng, niềm vui chưa kịp đến mà họ lại tiếp tục chịu một phen kinh hồn.



Lúc Thanh Y trên thành cao kia đang định nhào vào Âu Dương Quân thì chiếc gót cao giẫm phải tà váy dài liền ngã về sau.



- A!



Tiếng hét thất thanh của Thanh Y hòa tan trong tiếng gió. Một lần nữa, cô rơi từ tầng thượng của khách sạn xuống. Lúc ở Nhật, chính nhờ Âu Dương Quân cứu cô từ trên trực thăng nên đến giờ vẫn còn mạng.



Cảm giác hoảng hốt chợt ùa về, trong hoàn cảnh này lại trở nên mạnh mẽ gấp đôi.




Thanh Y trong hơi thở gấp gáp, tham lam hít không khí chỉ cúi mặt không nói gì. Nhưng lại bị anh nắm lấy cằm đưa lên, bắt buộc nhìn vào mắt.



- Im lặng thì tôi sẽ bỏ qua sao?



- Vậy anh muốn tôi chuộc lỗi như thế nào?



Thanh Y nhìn anh, chân thành muốn hòa giải. Trước mặt mọi người như thế này, cô thật không quen.



Cứ tưởng Âu Dương Quân sẽ tiếp tục giận dữ làm mưa làm gió thì khóe môi anh lại bỗng dâng một nụ cười yêu mị.



- Nếu em thật sự muốn chuộc lỗi, vậy cả đời này bắt buộc phải theo tôi! Dù đau ốm hay bệnh tật, khó khăn hay hoạn nạn cũng một bước không đi, một li không rời. Vui cùng chia, buồn cùng sẻ, tuy hai mà như một. Em đồng ý không?



Không những Thanh Y bị một lời này của Âu Dương Quân làm cho kinh động mà cả trăm người đang có mặt trên sân thượng này cũng được phen mở rộng tầm mắt. Đây chẳng phải là lời hứa được đọc trong hôn lễ sao!



Âu Dương Quân chính là quyết định kết hôn ngay tại đây và trong hoàn cảnh hết sức đặc biệt này!



Mọi người không giấu nỗi ngạc nhiên.



Hôn lễ này quả thật quá đặc biệt rồi, tuyệt đối là chỉ có một không hai!



Trên tầng thượng cao vi vút gió, cô gái xinh như tiên giáng trần mặc chiếc váy trắng được điểm xuyết những bông hoa đỏ tươi nhẹ gật đầu. Người thanh niên cao lớn, tuấn tú trước mặt liền mỉm cười hạnh phúc ôm cô vào lòng.



Bên dưới chân họ là người thân cùng thuộc hạ thân tín cùng nhau vui vẻ cười tươi chúc phúc và hô vang hai tiếng: “Hôn đi! Hôn đi!”



Âu Dương Quân không ngần ngại lại đặt lên môi cô gái trong lòng một nụ hôn. Nhưng nụ hôn này đặc biệt nhẹ nhàng và ngọt ngào như đang từ từ tận hưởng, nhấm nháp thưởng thức.



Trong khung cảnh kì diệu ấy, hai người trở thành một đôi uyên ương, tạo nên một đôi cánh vừng chắc.



Một đôi cánh lung linh tuyệt đẹp trong gió đông mang tên tình yêu, tồn tại vĩnh hằng...