Đôi Cánh

Chương 8 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Cánh cửa lớn mở ra, bên trong ngập tràn ánh sáng vàng ấm áp. Nhưng đập vào mắt cô đầu tiên là con người đầy cao ngạo đang ngồi trên chiếc ghế lớn chạm trổ tinh xảo, đặt giữa bức tường hình hổ bên phải. Âu Dương Quân ngồi đó, ánh mắt thoáng qua tia đắc ý nhìn cô đang run bần bật.



Thanh Y xoa xoa hai bàn tay vào nhau rồi đưa lên miệng hà hơi thổi ấm. Nhưng cô nhận ra rằng dù thế thì cũng không thể xua bớt đi cái lạnh, khống chế được cơn run của mình.



- Nhìn thấy anh tôi đã lạnh lắm rồi, anh đừng ngồi nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa! Anh là Tôn Ngộ Không nở ra từ băng Nam Cực hả?



Cô vừa dứt câu, Phong và Hàn đứng cạnh Âu Dương Quân vội cuộn tròn nắm tay mình lại che miệng ho khan. Nhưng nhìn hai đôi vai đang run như thế ai chẳng đoán được là họ đang cười. Ngay cả Vũ đang đứng bên cạnh Thanh Y cũng lấy cớ bảo bọn đàn em lùi ra ngoài cửa để giấu nụ cười.



Đại ca của họ dù có cười đi nữa thì xung quanh vẫn tỏa ra hàn khí. Bọn họ cũng đã chứng kiến được sự lạnh lùng và bá đạo của anh khi anh xử lí những tổ chức ngầm, hay những chiêu thức vô tình trên thương trường. Nếu không phải là thuộc hạ thân tín được anh đào tạo, có thể hiểu anh thì các anh cũng chẳng dám đến gần con người ấy. Vậy mà cô dám nói ra điều đó lại ngay trước mặt anh.



- Cô chết chắc rồi!



Tiếng nói khẽ lọt vào tai Thanh Y. Cô nhìn sang thấy Vũ đã quay người lại, hướng lên phía Âu Dương Quân.



Ngay giây sau, cô mới hiểu ý nghĩa câu nói đó.



- Ném cô ta vào hồ bơi!



Lời nói lạnh lẽo vang trong phòng khách ngôi biệt thự rộng lớn.



---------



Sau khi được đưa vào lần nữa, toàn thân Thanh Y đã ướt sũng. Cô không ngừng run cầm cập, hai hàm răng liên tục va vào nhau. Đôi môi mỏng chuyển sang tím ngắt, toàn thân lạnh buốt như một khối nước đá. Bộ váy trắng ướt bám sát vào người cô khiên cô bây giờ thật nhỏ bé. Nhiệt độ ban đêm thấp dưới mười độ, lại được ngâm trong hồ bơi suốt cả tiếng đồng hồ, đây quả là món quà gặp mặt đặc biệt mà Âu Dương Quân tặng cô.



Kẻ đang ngồi trên ghế kia đang chăm chú lật xem tài liệu, lười biếng nhấc mí mắt nhìn cô:



- Nghe nói chỉ cần có tiền cô sẽ nhận việc?



- Còn... tùy việc đó... là gì.



Giọng cô đã không còn rõ, cố gắng nói trong khi run rẩy khiến cô suýt cắn phải lưỡi.



- Tuy yêu tiền... nhưng tôi... còn yêu mạng mình hơn...


- Xem ra cô đã hiểu! Vậy thì nhanh chóng chuẩn bị rồi đi.



- Đi đâu?



Cô ngạc nhiên.



- Về nước.



Phong để lại hai chữ ngắn gọn rồi ra khỏi phòng. Thanh Y vẫn ngơ ngác, nhìn xung quanh tìm tủ áo quần, lại nhìn bộ đồ ngủ trên người, mặt không khỏi xanh tím. Từ khi vào đây, cô chưa thấy người phụ nữ nào, vậy áo quần cô đang mặc... chẳng lẽ...



- Đây là buổi trưa của cô!



Có tiếng cửa mở, Thanh Y giật mình nhìn ra. Một người phụ nữ khoảng năm mươi mang theo thức ăn bước vào. Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa an tâm, muốn xác minh lại.



- Bà là người giúp việc ở đây?



Bà đặt khay thức ăn lên bàn, rồi quay lại nhìn cô.



- Vâng, tôi chỉ ở đây dọn dẹp hai tiếng mỗi ngày rồi phải rời đi.



- Là bà tối qua đã thay áo quần cho tôi?



- Vâng. Tối qua tôi nhận được điện thoại bảo đến đây gấp.



Bà mở cửa tủ bên cạnh, lấy ra một bộ đồ đen đưa cho cô.



- Đây là cậu Phong bảo tôi chuẩn bị.



Thanh Y nhận lấy, rồi cảm ơn.



Bà nhìn cô:



- Cô là người con gái đầu tiên xuất hiện tại đây. Hôm trước khi tôi đến thì thấy cô toàn thân lạnh buốt, ướt nhem, cứ tưởng là cô phải nằm liệt vài ngày, không ngờ giờ cô đã tỉnh.



Bà nói xong bỗng hoảng hốt, vội vã ra ngoài:



- Ôi, tôi đã nhiều chuyện, xin cô đừng nói lại.



Khi cửa đóng lại, cô mới lầm bầm vài tiếng:



- Chỉ là nói vài câu thôi, đâu cần sợ hãi thế!



Cô nhìn bộ áo quần, nhớ lại lời bà ta rồi mỉm cười. Người bình thường bị ném xuống bể bơi như thế thì đừng nói liệt vài ngày, cả tuần cũng chưa chắc khỏi. Cũng may cô luôn thường xuyên luyện tập, nếu không đã bị tên ác nhân đó làm cho thân tàn ma dại.