Đôi Cánh

Chương 9 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Khi Thanh Y xuống phòng khách đã thấy Âu Dương Quân cùng Phong, Vũ, Hàn ở đó, hình như đang bàn bạc điều gì.



Thấy cô, Vũ lên tiếng:



- Xem ra cô khỏe hơn tôi tưởng!



Nhận ra có chút chế giễu trong lời nói nhưng cô vẫn im lặng, hướng mắt về phía Âu Dương Quân. Cô đã rút kinh nghiệm từ lần bị ném xuống nước, tên ác ma trước mặt tuyệt đối không thể chọc giận.



- Anh Quân, sắp đến giờ bay rồi!



Phong nhìn đồng hồ.



Âu Dương Quân đứng dậy, không hề liếc cô, cầm áo khoác sau ghế rồi sải bước ra ngoài:



- Đi thôi!



Trước cổng, những người mặc đồ đen cúi đầu khi Âu Dương Quân đi ngang qua. Có người mở cửa xe, cung kính đứng nép một bên, anh ngồi chiếc xe đầu tiên, Phong cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Thanh Y ngơ ngẩn không biết nên vào chiếc nào trong mấy chiếc xe đang đậu trước mặt, đang định theo Vũ vào chiếc thứ hai thì nghe tiếng Âu Dương Quân:



- Vào đây!



Cô thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng ngoan ngoãn làm theo.



Ngồi cùng xe với anh ta đúng là ác mộng!



Cô vào xe, đóng cửa lại, ngồi sát luôn cánh cửa. Phong khởi động xe và đi về hướng sân bay.



Không ngờ cô mất công chạy trốn sang đây mà giờ lại bị tóm cổ lôi về. Nhưng ít ra vẫn may, còn giữ được mạng sống.



Lần này trở về thật nhẹ nhàng, không mang theo bất kì vật gì. Bình thường cô đi du lịch cũng không vác gì nhiều, nhưng đi tay không thế này thì đây là lần đầu.



Máy bay rộng thênh thang mà chỉ có vài người, đương nhiên toàn bộ đều là người của Âu Dương Quân.



- Cô ngủ để lớn hay sao mà vừa lên máy bay đã ngủ, lại còn ngủ suốt thế hả?



Đó là câu nói đầu tiên của Phong khi xuống sân bay. Thanh Y vương vai, làm mấy động tác vặn người, các khớp xương giãn ra kêu răng rắc.




- Anh Quân à, tôi có thể ngồi dậy rồi chứ?



Thanh Y ngẩng đầu.



Nghe cô lên tiếng anh mới buông tay. Cô quay quay cái đầu nãy giờ bị ép đến mức muốn trẹo cả cổ nhưng mắt không rời anh.



- Muốn nói gì?



Anh nhìn cô.



- Cứ mỗi lần gặp anh là y như rằng tôi gặp nguy hiểm! Lần sau anh có thể báo trước một tiếng để tôi chuẩn bị có được không?



Anh nghiêng người nhìn cô.



Cô lập tức nhảy ra ngồi sát cửa để kéo giãn khoảng cách, ra vẻ đề phòng. Anh không kiềm được bật cười:



- Động tác vẫn còn nhanh nhẹn, gương mặt lại không có dấu hiệu sợ hãi. Vậy cô muốn chuẩn bị cái gì?



Cô chỉ là nói thế, cũng không có ý gì. Giờ bị anh bắt bẽ nên không nói được đành phải ngậm miệng.



Phía trước, Phong nhìn qua gương chiếu hậu bắt gặp cảnh đó, liền cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng lẽ những gì Vũ nói hôm đó là sự thật?



Anh nhớ lại tối hôm Thanh Y bị bắt về và ném xuống nước. Khi mang cô người đang ướt nhem vào phòng, Vũ đã bảo rằng cô đã khiến Âu Dương Quân cười nên cần chăm sóc cẩn thận. Âu Dương Quân đâu phải người không biết cười nhưng cười thoải mái và sảng khoái như lời Vũ thì anh không tin. Lúc đó bọn anh còn kéo thêm Hàn vào làm một vụ cá cược, nhưng chắc là bọn anh thua Vũ lần này rồi!



- Cậu đang cười gì thế?



Phong giật mình quay lại thì thấy Âu Dương Quân và Thanh Y đang nhìn mình.



Có vẻ như... anh đã cười hơi quá!



- À... à không có gì! Tôi chỉ là nhớ lại một việc vui mấy ngày trước.



Có điên mới nhận rằng bọn anh đã âm thầm cá cược về đại ca của mình. Nếu bị lộ, không bị Âu Dương Quân đem ra phanh thây cũng chẳng thể yên với hai tên kia. Nghĩ thế anh dập tắt nụ cười, tập trung lái xe.