Đối Diện Tương Tư
Chương 28 :
Ngày đăng: 07:19 19/04/20
“Lâm Trầm, Lâm Trầm, ta thật thích ngươi.”
Những lời này vừa thốt ra, Lâm Trầm còn chưa kịp phản ứng, Lý Phượng Lai đã sửng sốt trước.
… Thích.
Hắn thích y?!
Lý Phượng Lai hắn lại đi thích nam tử tướng mạo tầm thường trước mặt này?
Há!
Hắn trừng mắt nhìn dung mạo quen thuộc của Lâm Trầm, bất giác lòng thấy hân hoan, không khỏi thấp giọng cười thành tiếng.
Hắn đương nhiên thích y.
Nếu không thích, làm sao để người ấy trong lòng thời thời khắc khắc, vừa thấy đã vui sướng muốn cười?
Lúc trước Lâm Trầm từng nhẫn tâm cắt đứt gân tay chân hắn, còn giam cầm hắn lâu như thế, hắn không những không giận, ngay cả lúc báo thù cũng chỉ một lòng muốn đè ngược lại. Về sau thấy Lâm Trầm mất trí nhớ, thù hận gì cũng không báo nữa, ngược lại còn nhún nhường dỗ dành muốn y được vui vẻ.
Như thế… lẽ nào còn không phải là thích?
Lý Phượng Lai càng nghĩ càng cảm thấy có lý, thế là càng ôm người nọ chặt thêm, cúi đầu hôn y, thật sự nghiêm túc nói một câu, “Ta thích ngươi.”
Dấu cười trên môi, đáy mắt dịu dàng trìu mến.
Thế nhưng Lâm Trầm nghe mà như không nghe, cô đơn đứng đó, mặt không chút thay đổi.
Lý Phượng Lai cứ hôn mãi đến khi nếm được vị máu trong miệng Lâm Trầm mới nhận ra có chuyện. Vừa ngước mắt lên liền đối diện với ánh mắt vô thần của y, không khỏi kinh sợ.
“Xảy ra chuyện gì? Ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu?”
Dưới ánh trăng, dung nhan của Lý Phượng Lai vẫn tuấn mỹ vô song, chỉ là đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, thần sắc âm trầm. Đôi ngươi âm u không còn mang nét phong lưu ẩn tình như thường lệ, giờ đây tỏa ra sắc lạnh, trong mắt đầy tức giận cùng sát khí.
“Ngươi khôi phục trí nhớ?” Lý Phượng Lai vươn tay nâng cằm Lâm Trầm, cả thanh âm cũng lạnh, “Không. Nên nói, ngươi vốn chưa từng mất đi, phải không?”
Không phải không hoài nghi.
Nhưng nhìn Lâm Trầm vì mình mà bị thương, hắn cũng không dám tùy tiện thử nữa, chỉ một lòng cho rằng y thật sự đã mất trí nhớ.
Cho rằng, hai người còn có thể làm lại từ đầu.
Nhưng hắn làm sao đoán được Lâm Trầm lại điên cuồng đến mức này?
Giả mất trí nhớ cũng được, không tin hắn thích y cũng không sao, nhưng mà… cái tên ngu ngốc này sao có thể một lần, một lần, lại một lần thương tổn thân thể chính mình?
Đúng là đáng giận muốn chết!
Lý Phượng Lai tức giận đến mất lý trí, trừng mắt nhìn Lâm Trầm, vẻ mặt ác liệt.
Lâm Trầm cũng đã hồi thần lại từ khiếp sợ ban đầu, y trấn định cười, thản nhiên đáp, “Đúng vậy, ta lại lừa ngươi. Bây giờ Lý công tử định báo thù thế nào đây? Bán ta lần nữa sao?”
Y không nói lời nào thì không sao, vừa nói đã chọc Lý Phượng Lai điên tiết, quạt trong tay phất điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi. Chốc lát, hắn bỗng nở nụ cười, ác ý trong mắt lan tỏa, cười lạnh nói, “Thủ đoạn tra tấn trong tay ta tột cùng có bao nhiêu ác độc, ngươi còn chưa thấy đâu. Không phải ngươi rất thích ngược đãi chính mình sao? Ta nguyện như ý ngươi.”
Hắn lấy một viên thuốc từ trong tay áo nhét vào miệng Lâm Trầm.
Lâm Trầm cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn thuận theo hắn, thậm chí cũng không hỏi đó là thứ gì. Không ngờ chẳng bao lâu sau đã cảm thấy thân thể dần phát nhiệt, không những miệng khô lưỡi khô, trống ngực còn hối hả đập, càng đập càng nhanh.
Y vốn đứng ở mũi thuyền, lúc này thuận thế ngả vào ngực Lý Phượng Lai, yếu ớt thở gấp, đôi ngươi ngập nước trở nên trong suốt.
Tâm tình Lý Phượng Lai cuối cùng cũng bắt đầu tốt đẹp, cực kỳ đắc ý phẩy quạt, cố ý ghé sát thổi thổi vào bên tai Lâm Trầm, hạ giọng nói, “Có cảm giác nhanh như vậy sao? Dược hiệu không tồi đúng không?”