Đối Diện Tương Tư
Chương 27 :
Ngày đăng: 07:19 19/04/20
Kể từ ngày đó Lý Phượng Lai càng thích quấn lấy Lâm Trầm không rời, hở ra sẽ ôm một cái, có vẻ vô cùng yêu thích thân thể y.
Trái lại Lâm Trầm vẫn luôn thất thần.
Rõ ràng một khắc trước còn tươi cười đầy mặt, chớp mắt sau đó đã mặt nhăn mày nhíu, trong ngực rầu rĩ xót đau.
Y thật sự không hiểu được, giờ phút này Lý Phượng Lai rốt cuộc có bao nhiêu thật lòng.
Hay sẽ chẳng bao lâu sau, người này sẽ cười khẩy thản nhiên nói với y, ta chẳng qua chỉ là vui đùa thôi mà?
Vì Lý Phượng Lai, có loại chuyện ngu xuẩn nào y chưa làm qua. Chỉ cần có thể ở bên cạnh người này, y có thể đánh đổi tất cả. Chỉ là một khi nhắc đến chữ ‘tình’, y vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Sợ trả giá chân tình, rồi cũng bị người đùa bỡn.
Sợ phấn đấu quên mình, kết quả vẫn là vuột mất.
Bởi đáy lòng suy đi nghĩ lại quá nhiều, sau cùng dẫu có người yêu say đắm kề bên cũng chẳng cách nào khơi dậy được chút tinh thần của Lâm Trầm.
Lý Phượng Lai trái lại vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện điều khác thường. Hắn vốn định dẫn Lâm Trầm về thẳng Độc Long bảo, nhưng nghĩ lại chính mình bị nhốt ba năm, còn chưa du ngoạn đủ sơn cùng thủy tận nên quyết định ở thêm mấy ngày, đi dạo chung quanh một lượt rồi tính sau.
Dương Châu vốn có nhiều danh lam thắng cảnh, nhưng Lý Phượng Lai trong lòng tưởng niệm chuyện cũ nên cố tình dắt Lâm Trầm tới bờ sông, nơi hai người từng quen nhau.
Hắn một tay nắm tay Lâm Trầm, một tay cầm quạt chỉ trỏ cảnh sắc chung quanh, cười tủm tỉm nói, “Lần đầu ta gặp ngươi, trời đã tối đen, một mình ngươi chầm chậm đi dọc bên bờ. Thế là ta lặng lẽ nhào tới ôm ngươi từ phía sau.”
Những chi tiết này Lâm Trầm còn nhớ rõ hơn cả Lý Phượng Lai nhưng giờ phút này chỉ có thể vờ kinh ngạc hỏi, “Sao vô duyên vô cớ ngươi lại ôm ta?”
“Đương nhiên là vì…” Lý Phượng Lai chớp chớp mắt, cố tình nhéo một bên mặt Lâm Trầm, ngả ngớn nói, “Ta đối với ngươi nhất kiến chung tình.”
“Phải, lúc đó ngươi cũng nói vậy.” Lý Phượng Lai quơ quơ ly rượu trong tay, nắm tay đối phương càng chặt, khẽ cười nói, “Sau đó vì muốn ép ngươi uống rượu, ta đã nghĩ ra một cách, rằng nếu ngươi không chịu thuận theo, ta sẽ dùng miệng rót cho ngươi.”
Lâm Trầm nhắm mắt, thảng thốt hồi tưởng cảnh tượng ngày ấy, mơ hồ còn nhớ, chính là từ lúc đó đã động lòng với Lý Phượng Lai. Y không khỏi hít một hơi thật sâu, chua chát nói, “Sau đó thì sao? Rốt cuộc ta có uống hay không?”
Lý Phượng Lai không đáp, chỉ đảo mắt nhấc khóe môi cười nhạt rồi ngửa đầu cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó đổ người tới hôn lên môi Lâm Trầm.
Lâm Trầm hơi giãy giụa một chút, cảm giác rượu từ Lý Phượng Lai chảy vào miệng, bên tai lại vang lên thanh âm quen thuộc của hắn, “Sau… đương nhiên ta chính là ép ngươi thế này……”
Thanh âm của hắn thấp khàn, phảng phất như có ý quyến dụ.
Ngón tay Lâm Trầm đột ngột run rẩy, cả người cứng đờ.
Đều là giả!!!
Lòng y không ngừng gào lên như vậy, nhưng rồi lại mơ hồ kỳ vọng, rằng tất cả những điều này mới là thật.
Là hắn đối với y nhất kiến chung tình.
Là hắn dốc cho y uống cạn rượu say.
Cả đoạn đường là ngọt ngào êm ái, không có khúc mắc yêu cùng hận, cũng không có… thứ tương tư khắc cốt này.
Lâm Trầm ho khan, trên miệng ngoài vị của rượu, còn có vị của máu.
Lý Phượng Lai chỉ nghĩ y bị sặc, vội vỗ nhẹ lưng giúp thuận khí, vừa cười vừa hôn lên gương mặt đã nhuộm hồng kia, không kềm lòng được thì thầm, “Lâm Trầm, Lâm Trầm, ta thật thích ngươi.”