Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 10 :
Ngày đăng: 19:40 18/04/20
Ngoài cửa sổ là bóng hình cao lớn của Long Đại, che mất nửa cánh cửa sổ, hắn đặt tay bên mép, ra dấu đừng lên tiếng, rồi sau đó vẫy tay với nàng, ý bảo nàng đến đây.
An Nhược Thần khấp khởi mừng thầm, vội chạy đến bên cửa, thấp giọng kêu: “Long tướng quân, tướng quân chịu tin tôi ư?” Hắn lén đến đây, nếu bị người bắt được thì sẽ thành đề tài bàn tán, nhưng hắn đã đến rồi. Có nghĩa là hắn tin nàng không có ý gạt hắn phải không?
“Cô đốt cháy cả phòng mình, chỉ e là có việc gấp.” Long Đại không hề khách sáo tí nào, đi thẳng vào vấn đề.
“Cầu xin tướng quân nhanh chóng cứu Lục đại nương.” An Nhược Thần cũng không nhiều lời, một hơi nói hết chuyện nàng thuê phòng là nhờ Lục đại nương ra mặt, Trần lão đầu chủ nhà bị giết, e là có liên quan đến điều này, sợ rằng Tạ tiên sinh sẽ tiếp tục giết người diệt khẩu.
Long Đại cau mày, không hỏi thêm nhiều mà chỉ hỏi: “Địa chỉ?”
“Dãy nhà sau phố lớn Tây Điền, chính là căn nhà có gốc cây liễu trước cửa.” An Nhược Thần lấy làm vui vì trước đó mình đã cẩn thận dò la.
Long Đại không nói hai lời, xoay người rời đi.
An Nhược Thần ngẩn ra, trong lòng cuống quýt có rất nhiều chuyện muốn nói, tướng quân sẽ cứu Lục đại nương đúng không, hy vọng là đến kịp. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng Long Đại đâu, vậy là bèn đi ra sau cửa nghe ngóng xem sao, bên ngoài vẫn khá ồn ào, hình như mọi người đang vây xung quanh Tông Trạch Thanh. An Nhược Thần biết, Tông Trạch Thanh chịu trách nhiệm dẫn dắt sự chú ý của mọi người, là vì để che giấu Long Đại tướng quân gặp nàng.
Đang còn suy nghĩ thì thấy Long Đại lại xuất hiện bên cửa sổ, nàng vội vã chạy đến.
“Đã phái người đi rồi.”
An Nhược Thần thở phào một hơi, quỳ xuống dập đầu cái "phịch": “Đa tạ ân đức của tướng quân.”
Dứt lời liền ngẩng đầu lên, nhưng vì bị khung cửa cản tầm mắt nên không trông thấy được tướng quân, nàng vội bò dậy, chỉ thấy Long tướng quân đang mất kiên nhẫn nhướn mày. Được rồi được rồi, vào lúc cấp bách thế này mà nàng còn tốn thời gian quỳ xuống đứng lên thì thật không dễ nói chuyện tí nào.
“Tướng quân còn gì dặn bảo không ạ.”
“Tên trộm giết ông chủ Trần, bịt miệng chặt tay, hàng xóm không hề nghe thấy tiếng hét thảm thiết khi bị chặt và bị giết, điều đó cho thấy hắn ta làm việc cẩn thận quyết đoán, tại sao đến chỗ cô lại cuống cuồng chạy?”
An Nhược Thần há hốc miệng, nàng đâu có gặp trộm chứ, tướng quân không biết ư? Đợi đã, nàng hiểu rồi. Quan sai sẽ đến hỏi nàng, nếu nàng nói có thể người này chính là người sát hại ông chủ Trần, vậy thì sẽ không khớp với lời đã nói với cha trước đó.
“Có ai nói bọn họ là cùng một người đâu? Tôi chưa từng thấy hung thủ sát hại Trần lão đầu, tôi chỉ biết là người tôi nhìn thấy vóc dáng trung bình, mặc y phục đen, che mặt. Lúc đó tôi bị dọa sợ, cụ thể thế nào thì không nhớ rõ được. Tóm lại là lúc tôi kêu cứu, hắn ta muốn xông lên giết tôi, tôi toan chạy nhưng bị đẩy một cái, đúng lúc quàng phải ghế, giá nến rớt, lửa cháy lên, nha hoàn xông đến. Tôi sợ quá, không nhớ được gì.” An Nhược Thần nháy mắt, nói cứ như thật.
Long Đại gật đầu đầy hài lòng: “Được. Vậy cô cẩn thận đấy.” Rồi hắn nhìn An Nhược Thần một cái, xoay người tính đi.
“Tướng quân đợi đã, cha tôi không cho tôi ra ngoài.”
“Ờ.” Long Đại đáp.
An Nhược Thần chau mày, ờ là ý gì? “Nếu có việc gấp, tôi lại không thể đi tìm tướng quân được.”
Long Đại nói: “Vốn dĩ cửa phủ tướng quân không phải là nơi có thể tủy tiện vào. Còn nữa, cô không thể ra ngoài, nhưng không phải cũng năm lần bảy lượt truyền được tin cho ta đó ư?”
Nên giờ tướng quân đang khen nàng đó ư? An Nhược Thần giật giật khóe môi, nếu tướng quân ngài đang khen người khác, thì trong giọng có thể chứa chút gì đó có vẻ tán thưởng hài lòng được không?
“Tướng quâm, bên Từ bà mối có động tĩnh gì không?”
Giải tiên sinh cười nhạt một tiếng, nói: “Nếu đại tiểu thư An gia đã có điểm kỳ lạ, mà ngươi lại làm mai cho nàng ta, nên ta mới hỏi lại bông tai này xem có liên quan đến nàng ta hay không. Bây giờ đã xác nhận được rồi, mọi thứ đều ổn định.”
Từ bà mối vỗ chân: “May mà tiên sinh đến rồi, mấy ngày qua trong đầu tôi cuống đến độ như có lửa đốt, nhưng có người theo dõi An phủ, vậy chứng tỏ chỗ tôi cũng có, tôi nghe An Nhược Thần nói như vậy, lại càng không dám ra ngoài nữa. Đang suy nghĩ xem làm sao báo tin cho tiên sinh thì tiên sinh đến rồi.”
Giải tiên sinh gật đầu nói: “An Nhược Thần còn nói gì với ngươi nữa không, có nhắc đến ta không?”
“Tiên sinh yên tâm, nàng ta không thấy được dáng người tiên sinh, chỉ nghe tôi gọi là Giải tiên sinh. Chính miệng nàng ta nói như vậy. Những ngày qua tôi cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó, tiên sinh ngồi đưa lưng về phía cửa sổ, nhất định nàng ta không thấy được, nhưng lại nhìn rõ tôi. Lúc này nàng ta mới lấy chuyện đó ra dọa tôi, nếu thật sự trông thấy tiên sinh thì đã chẳng nói như vậy rồi.”
“Vậy thì tốt. Nàng ta có từng nói muốn ngươi làm những gì không?”
“Nàng ta bảo tôi nói rõ với Long tướng quân rằng tiên sinh là người thế nào, nhưng dĩ nhiên tôi không chịu. Nàng ta cũng không nghĩ được kế gì hơn, chỉ đành nói tôi cân nhắc cho kỹ được mất trong đó. Sau khi tôi quay về, trái lo phải nghĩ, muốn báo tin cho tiên sinh trước, sau đó để tiên sinh quyết định xử lý thế nào. Có lẽ chúng ta nên tương kế tựu kế, vờ dùng tin tức giả dụ bọn họ cắn câu. Tiên sinh thấy sao?”
Giải tiên sinh nghiêm túc suy nghĩ, “Kế sách này của ngươi cũng không tệ.” Hắn uống hết ly trà, rồi lấy một ly khác rót cho Từ bà mối một ly.
Từ bà mối được khen, vô cùng yên lòng, vui vẻ nhận lấy trà, nói: “Tôi không ngờ căn nhà kia do Lục bà tử thuê đâu đấy, cũng không biết Lục bà tử đã đến đó ở được bao nhiêu ngày rồi. Để đấy tìm một cơ hội, giết nàng ta bịt miệng đi. Làm thế cũng để cho An Nhược Thần biết tay, một con nhóc miệng còn hôi sữa, không biết nặng nhẹ, tưởng ai cũng dám uy hiếp được ư? Đợi nàng ta thấy được kết quả của Lục bà tử, nhất định sẽ biết sợ, đến lúc đó tôi đánh tiếng một tiếng, để nàng ta quay lại làm việc cho chúng ta. Nàng ta gả đến Tiền gia ở huyện Bình Nam, là mẹ kế của huyện lệnh đại nhân, đối với chúng ta mà nói, chỉ cách nhà Tiền huyện lệnh một bức tường ấy cũng là cơ hội tốt.”
“Ừ. Chủ ý này rất hay.” Giải tiên sinh nói: “Chẳng qua lúc ngươi xử lý cần phải cẩn thận, đừng để bị nàng ta lừa.”
Từ bà mối nhấp một hớp trà nói: “Tiên sinh yên tâm đi, tôi phải hỏi qua ý kiến tiên sinh mới dám động thủ, còn bên Lục bà tử đó, tiên sinh xem có thể tìm người khác ra tay không, hay là tôi...” Nói đến đây, đột nhiên nàng ta cứng đờ ra, hai mắt trợn trừng bắt đầu co quắp. Tay không còn cầm nắm nữa, ly trà rơi thẳng xuống đất.
Rơi được nửa đường thì Giải tiên sinh đưa tay chụp lấy ly. Hắn ta bình tĩnh đặt ly lại vào trên bàn, tránh tiếng rơi bể khiến người bên ngoài chú ý.
Từ bà mối bất giác đưa tay nắm lấy cổ họng mình, nhưng đã chẳng thể nói được câu gì, đau khổ co giật, hai mắt trợn trắng, miệng bắt đầu sủi bọt mép.
Giải tiên sinh nhìn nàng ta, khẽ nói: “Ta không yên tâm, cũng không tin ngươi. Người nên bị diệt khẩu chính là ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn báo tin cho ta biết thì đã làm từ lâu rồi. Ngày hôm nay ngươi chần chừ do dự, có thể ngày mai ngươi sẽ khai ra ta.”
Hai tai Từ bà mối ù đặc như muỗi vo ve, không còn nghe thấy Giải tiên sinh nói gì. Nàng ta co giật một hồi, bọt mép trào ra đến vạt áo, chẳng bao lâu sau, cơ thể dần lỏng ra, đã tắt thở rồi.
Giải tiên sinh đi đến thăm dò hơi thở của nàng ta, rồi thả chiếc ly mình uống vào lại khay, lấy túi phấn độc từ trong ống tay áo ra, mở ra đặt cạnh bình trà, rồi đặt chiếc ly của Từ bà mối nằm ngã giữa bàn. Hắn ta nhìn quanh nhà một vòng, đẩy ghế mình ngồi vào dưới bàn.
Xem ra, căn nhà này chưa từng có người ngoài đến, chỉ có một mình Từ bà mối.
Làm xong mọi việc, Giải tiên sinh rời khỏi căn nhà, chốt kín cửa, lắng nghe động tĩnh bên cạnh rồi leo tường qua, đến lúc này mới lui ra ngoài.
Vào lúc chiều muộn, có một người đàn ông mặc trang phục phủ nha đi ra từ cửa sau của quận phủ nnha môn, gã ta nhìn gốc cây ngoài cửa, không biết là ai đã đặt chổi và hốt rác dưới tán cây, giống như quét dọn xong rồi mà quên lấy đi. Người đàn ông đó lững thững đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh, đám nha sai canh cửa chào hỏi gã, gã cười một tiếng, phất tay. Rẽ ngoặt vào con hẻm, băng xuyên qua đó chính là đường về nhà, ngày nào gã cũng đi như vậy cả.
Chợt chẳng biết từ lúc nào trong hẻm xuất hiện một người đàn ông cao gầy, đó chính là Giải tiên sinh.
Giải tiên sinh đi lướt qua vai người đàn ông đó, tay hai người chạm vào nhau, một tờ giấy từ trong tay Giải tiên sinh trao đến tay người đàn ông kia. Vẻ mặt của cả hai đều rất bình thường, cứ như chỉ là hai kẻ xa lạ đi lướt qua nhau.
Người đàn ông đi về đến nhà, mở tờ giấy nọ ra xem, trên đó có viết mấy câu, ý là bảo gã tìm một người đàn ông họ Tạ, không phải dạng hiền lành, biết võ, danh tiếng không tốt. Rồi còn để lại cho gã đủ tin tức bao giờ cần dùng dùng như thế nào nữa.
Người đàn ông đọc xong, liền đốt tờ giấy kia đi.