Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 9 :

Ngày đăng: 19:40 18/04/20


Còn bên An Nhược Thần, sau khi Tông Trạch Thanh đi không được bao lâu, nàng liền bị Đàm Thị trách phạt. Đàm Thị đuổi nàng vào phòng, chỉ thẳng vào mũi nàng mắng to là đồ yêu tinh lẳng lơ không biết xấu hổ. Còn đang đợi gả mà trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc quyến rũ nam nhân, lần trước là Long Đại tướng quân, lần này là Tông tướng quân, nếu sau này lại có khách quý đến nhà, có phải nàng cũng mặt dày như vậy nữa không.



An Nhược Thần hoảng hốt phân bua: “Di nương hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không có ý này.”



Nhưng Đàm Thị đâu nghe lọt, ngay đến nha đầu bà tử trong viện An Nhược Thần cũng lôi ra mắng. An Nhược Thần lo sợ nhút nhát im lặng cúi đầu nghe dạy dỗ, thật ra nàng cảm thấy nếu Đàm Thị đổi “yêu tinh lẳng lơ” thành “hộ thương nhân” thì chẳng gì thích hợp hơn An gia các nàng.



An Nhược Thần bị mắng như thế, bà vú già của nàng không chịu phục. Bà vú già thật ra là bà vú của Phạm Thị mẹ An Nhược Thần, ban đầu cùng Phạm Thị qua cửa, luôn chăm sóc bà, nhìn Phạm Thị sinh con gái, nhìn An Chi Phủ bạc tình hẹp hòi tham lợi, biết rõ mọi thứ trong cái nhà này. Bà luôn nói với An Nhược Thần rằng: “Đợi cô gả đi xong, ma ma cũng không ở lại cái nhà này nữa, ma ma muốn về quê dưỡng lão đến hết đời.” An Nhược Thần khuyên bà đi ngay bây giờ luôn đi, nhưng bà không chịu.



Hôm nay thấy Đàm Thị ức hiếp cô nương nhà bà như thế, bà vú già liền xen vào mấy câu. “Tay Đàm di nương cũng dài thật đấy, để ý nhiều chuyện như vậy, cô nương nhà ta tuân theo quy củ, tri thư đạt lễ, Đàm di nương quản chuyện cô nương nhà mình cho giỏi đi đã, dù có không vui thì cũng đừng trút giận lên cô nương nhà ta như thế.”



An Nhược Thần nghe bà vú già nói vậy, thầm than thôi xong. Quả nhiên Đàm Thị nhảy cẫng lên như bị kim đâm, “Từ lúc nào trong cái nhà này lại đến phiên lão nô lên tiếng thế hả. Cái gì mà cô nương nhà ngươi cô nương nhà ta chứ, đều là con gái An gia cả, bà nói như thế là có ý gì? Tâm tình ta không vui, lại là kẻ nào nói bậy bạ thế hả!” Từ bà mối từ chối đã khiến sâu trong lòng nàng ta bị chế giễu xúc phạm dữ dội, nay những lời bà vú nói ra lại khiến nàng ta cảm thấy giống thế.



Mẹ của Đàm Thị là thiếp một nhà lái buôn ở huyện Phúc An, xuất thân thấp hèn. Nhưng trong đầu Đàm Thị luôn nghĩ, vậy thì có sao, cha của Phạm Thị kia cũng chỉ là một sư gia còn gì, Phạm Thị đọc ít văn thơ biết được mấy chữ mà thôi, có gì mạnh hơn nàng ta chứ. Làm chính thất là vì do nàng ta đến sớm, không phải đến cuối lão gia cũng coi thường ngó lơ nàng ta sao, suốt ngày chỉ biết sầu khóc khiến người ta ghét bỏ, sinh con gái ra cũng chỉ biết viết chữ vẽ vời, keo kiệt hẹp hòi, đèn trong viện cũng không thắp, chẳng bằng được với Nhược Hi của nàng tính tình hào phóng sảng khoái làm người ta thích.



Hôn sự của Nhược Hi vẫn chưa được định, nàng ta phải lo liệu kỹ lưỡng để còn có thể bám được cửa tốt, dù sao đi nữa, cũng còn hơn là gả cho lão già sáu mươi tuổi như An Nhược Thần.



Nghĩ đến đây, Đàm Thị bình tĩnh hơn. Đúng thế, không việc gì phải gấp gáp giậm chân khóc lóc cả, danh tiếng của Tiền Bùi lão gia đã vang danh bốn phía, nghe nói chỉ cần không thuận ý một chút là sẽ đánh mắng, thậm chí đánh đến mức tàn phế qua đời, hễ nha hoàn nào có chút tư sắc là ông ta sẽ không bỏ qua, cũng là khách quen của lầu xanh kỹ viện, An Nhược Thần gả qua đó, tự sẽ có người chỉnh nó. Nàng ta không gấp, không thể để mất hình tượng được. Đàm Thị hít sâu một hơi, rồi xoay người rời đi.



Bà vú già thở phào nhẹ nhõm, quay người lại ôm lấy An Nhược Thần: “Ma ma già rồi, không bảo vệ cô được bao lâu. Chỉ mong phu nhân ở trên trời cao có linh thiêng, có thể phù hộ cho tiểu thư.”



An Nhược Thần vỗ lưng bà vú an ủi, nhưng trong lòng biết, Đàm Thị đâu tốt bụng bỏ qua chuyện dễ dàng như vậy, trừng phạt của cha sắp đến rồi.



Quả nhiên Đàm Thị vừa rời khỏi viện của An Nhược Thần là đi đến chỗ An Chi Phủ. Còn chưa bước vào cửa mà nước mắt đã lăn dài, vừa nấc vừa đi vào gọi lão gia. Trong phòng An Chi Phủ, Tiết Thị phòng ba cũng có mặt, đang ngồi trên đùi An Chi Phủ đút ông ta ăn trái cây.



Đàm Thị thấy thế thì hận vô cùng, biết Tiết Thị đây là muốn dụ dỗ An Chi Phủ bắt con cá lớn Tông Trạch Thanh, nhanh chóng làm mối cho con gái nàng ta là An Nhược Lan trước. Đàm Thị làm như không thấy, thút tha thút thít thỉnh an An Chi Phủ.



“Lại làm sao nữa thế?” An Chi Phủ hỏi.



Tiết Thị nhanh trí đứng dậy khỏi đùi An Chi Phủ, đi đến cầm tay Đàm Thị, nói: “Tỷ tỷ đừng buồn, Từ bà mối kia là đồ không biết phải trái nhất, lần sau tìm một bà mối giỏi hơn là được mà.”



Đàm Thị giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, thật đúng là ấm nào không sôi thì lấy ấm đó*, đây là cố tình chọc giận nàng ta chứ gì. Nàng ta chẳng thèm để ý đến Tiết Thị, quay sang nói với An Chi Phủ: “Lão gia, đại cô nương đó, lão gia phải dạy dỗ tốt vào. Mẹ nàng ấy đi sớm, với thân phận di nương như bọn thiếp cũng chẳng tiện nói nàng điều gì, nhưng hôm nay nàng lại muốn xuất phủ, lại còn không an phận. Lần trước tự ý rời nhà đi gặp Long tướng quân, lúc này lại chặn ở hậu viện ngay trước mặt cả nhà tính cám dỗ Tông tướng quân, may là chúng ta bắt gặp, chứ không biết có còn ai trông thấy không. Nếu truyền ra ngoài, đại cô nương mất thể diện chỉ là chuyện nhỏ, nhưng danh tiếng của An gia cúng ta cũng bị liên lụy, còn nữa, nếu chọc giận Tiền lão gia, phá hỏng mối làm ăn của lão gia, đó mới là phiền phức lớn.”


Trong tiếng hét của nàng, cửa phòng bật mở, hai nha hoàn hoảng hốt chạy vào, “Sao vậy? Tiểu thư, làm sao thế này?”



“Có trộm, mau gọi người đi, có trộm.” Dáng vẻ An Nhược Thần hoảng hốt lo sợ, áo mũ chẳng chỉnh, tóc tai rối ren, còn không đi giày, trán còn bị thương, dọa hai nha hoàn sợ cũng hét ầm lên theo.



Rất nhanh, toàn bộ An phủ rối um lên. Hộ vệ toàn phủ lục soát khắp các viện, An Bình sai người mau đi báo quan, người ở các viện nhanh chóng được tập trung trong sân, lục soát từng gian nhà, tránh để đạo tặc ẩn núp.



Phòng của An Nhược Thần bị bắt lửa cháy, cũng may thế lửa không lớn, chỉ cháy mấy bộ xiêm áo và vài đồ vật trong góc phòng, nhanh chóng được dập tắt. An Nhược Thần mặc xiêm áo đi vớ vào, ngồi trong sân, để bà vú xem vết thương trên gương mặt tái nhợt của nàng.



An Chi Phủ nổi giận đùng đùng lao đến, quát to hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”



An Nhược Thần sợ sệt đến mức run giọng: “Hôm nay con đọc sách khuya, vừa mơ màng ngủ thì chợt thấy trong phòng như có người, mở mắt ra nhìn, thấy có người mặc đồ đen đang lục lọi hộc tủ của con, chắc là tìm tiền bạc. Lập tức con nghĩ đến đạo tắc hôm qua xuất hiện trong thành, vậy là bèn lớn tiếng kêu cứu, còn dùng gối đập hắn nữa. Con muốn chạy nhưng hắn lại đẩy con một cái, làm con bị dập đầu. Cầm ghế đập hắn, ai dè hắn ta lại chụp lấy ghế đẩy cửa sổ ra, rồi nhảy ra ngoài tháo chạy.” An Nhược Thần vừa nói vừa khóc. Bà vú đau lòng ôm nàng vào ngực an ủi.



Hai nha hoàn cũng nghĩ mà sợ, nói là đã ngủ, chợt nghe thấy có tiếng đánh nhau trong phòng, rồi tiểu thư kêu cứu, các nàng vội khoác áo vào chạy đến, nhưng tên trộm kia đã nhảy ra ngoài cửa sổ, các nàng vội vã cứu tiểu thư.



An Chi Phủ tức giận giậm chân, nhà bị trộm đến cửa, bọn gia đinh bảo vệ đều ăn không ngồi rồi cả sao! “Lục soát! Lục soát hết cho ta! Tuyệt đối không được bỏ qua hắn! Đồ khốn nạn, lại dám vào phủ ta trộm, đúng là chán sống! An Bình! Quan sai đâu rồi! Sao còn chưa đến?!”



An Nhược Thần tựa đầu vào ngực bà vú, ra vẻ vẫn chưa bình tĩnh được. Quan sai sẽ tới, nhưng nàng mong là người của tướng quân cũng sẽ tới, động tĩnh lớn như thế, người theo dõi nàng ở ngoài phủ nhất định sẽ nghe thấy, nếu như thuận lợi, nàng đoán rằng người đến sẽ là Tông Trạch Thanh. Quan binh chúng tay vào chuyện này, có lý do cá nhân sẽ càng hợp lý. Tông tướng quân có thể nói đúng lúc nghe thấy chuyện này, vừa ăn cơm ở An phủ xong tại sao liền gặp phải trộm chứ, thế là bèn tới đây xem.



Đợi một lúc sâu, viện của An Nhược Thần đã được lục soát kỹ, bọn nha hoàn cũng đã dọn xong một gian phòng khác để An Nhược Thần ở tạm, nhưng quan sai vẫn chưa đến. An Nhược Thần sốt ruột, nàng ngồi trong phòng một lúc, bà vú muốn nằm dưới đất trong phòng để tiện chăm sóc nàng, nhưng bị nàng từ chối. An Nhược Thần phải dỗ một lát mới đưa bà vú đi được, nàng cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ kỹ.



Qua một lát sau, nghe thấy bên ngoài có âm thanh ồn ào, quan sai đến rồi. An Nhược Thần núp sau cửa nghe, quan sai đang hỏi, đang kiểm tra căn phòng bị cháy của nàng. Nàng nghe thấy có quan sai hét to baro có dấu vất do người ma sát cà vào dưới cửa sổ, nhất định là tên trộm kia trước khi vào nhà đã quan sát một lúc, xác nhận người trong phòng ngủ mới dám ra tay. Lúc này An Nhược Thần nghe thấy giọng nói khiến nàng phấn khởi: “Cửa phòng bên kia không có gì khác thường, nhất định tên trộm kia là leo tường vào, mọi người xem trên tường viện có dấu vết không, đi vào nhiều ở đâu thì chính là ra ở đó, nếu không có, hẳn có lẽ vẫn còn đang trốn trong nhà. An lão gia đừng vội, đại nhân rất coi trọng chuyện này, đã phái người đi xem sao, nhất định có thể bắt được tên trộm. Ta nói này, tại sao vừa mới đi không bao lâu đã có chuyện vậy chứ, mau đi xem sao đi, An lão gia cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ để ý.”



Là Tông Trạch Thanh. Quả nhiên hắn đã đến.



An Nhược Thần cắn môi, suy nghĩ xem tiếp theo có lẽ Tông Trạch Thanh nên nói muốn là hỏi nàng vài câu, muốn gặp nàng.



Nhưng Tông Trạch Thanh không hề có động tĩnh đó, không ngờ lại kéo đến cỗ khác, các quan sai bị hắn điều ra bên ngoài kiểm tra, nha hoàn và người ở cũng bị gọi đi hỏi. An Nhược Thần nhíu mày, đang nghĩ xem có nên chủ động ra ngoài hay không, thì lúc này nghe thấy có người gõ lên khung cửa sổ.



An Nhược Thần quay đầu lại, lập tức kinh hãi.



“Tướng quân.”