Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 100 :

Ngày đăng: 19:42 18/04/20


An Nhược Thần đến phủ thái thú vào sáng sớm hôm sau. Cũng giống hôm qua, cùng thái thú phu nhân Mông Giai Nguyệt dùng bữa sáng, sau đó đi thăm Tào Nhất Hàm.



Thoạt nhìn Tào Nhất Hàm có vẻ đã bình tĩnh hơn. Hắn thấy An Nhược Thần thì không có phản ứng gì, cứ như nàng chưa từng nói gì với hắn cả. Trái lại Mông Giai Nguyệt có chút áy áy náy, không muốn ở lại đây quá lâu nên sau khi thăm hỏi mấy câu, khách sáo mấy lời thì rời đi



Dĩ nhiên An Nhược Thần không có lý do gì để ở lại một mình, đành theo Mông Giai Nguyệt cùng lui ra. Đến bên ngoài nàng mới khẽ hỏi: “Phu nhân và Tào tiên sinh có tranh chấp gì à? Không khí có vẻ không tốt lắm. Liệu có cần ta khuyên giải không?”



Mông Giai Nguyệt nói: “Cũng không có gì cả, chỉ là hôm qua hắn cứ thúc giục ta làm hậu sự của Hoắc tiên sinh, hỏi ta sắp xếp ngày giờ thế nào. Ta có lòng tốt lo liệu, cộng thêm muốn tìm cao tăng làm lễ cúng, đương nhiên phải cần nhiều thời gian rồi. Nhưng Tào tiên sinh lại không hài lòng.”



Đương nhiên An Nhược Thần sẽ không vạch trần dụng ý trì hoãn của bọn họ, chỉ phụ họa: “Hoắc tiên sinh đức cao vọng trọng, dĩ nhiên tang sự phải rầm rộ. Huống hồ ngài ấy chết tại Đại Tiêu, nếu chúng ta không làm trọn lễ thì càng khó coi. Nhưng cũng có thể hiểu được tâm trạng của Tào tiên sinh, Hoắc tiên sinh đột nhiên tự sát, để lại một mình hắn sống tại nơi không quen không biết, lại còn ở ngay địch quốc mà nơi biên giới trọng binh đang giằng co nhau, đương nhiên hắn phải suy nghĩ cho an nguy của mình. Hay là, để ta đi nói chuyện với hắn, xóa bỏ băn khoăn của hắn. Có mấy lời phu nhân khó nói được, còn ta là người ngoài sẽ dễ mở miệng hơn.”



Mông Giai Nguyệt nghĩ ngợi rồi đồng ý.



An Nhược Thần một mình trở lại phòng Tào Nhất Hàm. Tào Nhất Hàm thấy nàng quay lại thì khá giật mình.



An Nhược Thần nói: “Không phải lần nào ta cũng có thể tìm được cớ gặp ngươi một mình, nên ngươi vẫn nên nắm chắc cơ hội đi.”



Tào Nhất Hàm cảnh giác hỏi: “Thế lúc này ngươi tìm lý do gì?”



An Nhược Thần nói thật, sau đó bảo: “Lý do này chỉ dùng được một lần. Lần sau phải đổi.”



Tào Nhất Hàm không lên tiếng.



“Ngươi cũng không thể làm ầm lên, cho rằng thái thú phu nhân sẽ đồng ý để ta khuyên ngươi. Không đâu. Ầm ĩ nhiều lần, họ phiền một thì ngươi phiền mười.”



Dĩ nhiên Tào Nhất Hàm biết đạo lý này.



“Ta ngồi ở đây một lúc, đi ra nhanh quá thì có vẻ không giống khuyên giải an ủi. Ta cũng không làm phiền ngươi, ngươi thích nói thì nói, không muốn cũng được. Ta đều đã nói qua mọi việc với ngươi cả rồi.”



Tào Nhất Hàm vẫn không lên tiếng đáp lại.



An Nhược Thần thật sự ngồi yên một chỗ. Một lát sau, nàng đoán đã đủ thời gian, liền đứng lên nói: “Cáo từ.”



Ngay vào lúc nàng sắp đi tới cửa, bỗng Tào Nhất Hàm kêu lên: “Đợi đã.”



An Nhược Thần xoay người nhìn hắn.



Tào Nhất Hàm nói: “Ta muốn gặp Long tướng quân. Chi tiết cụ thể, phải gặp Long tướng quân đã rồi mới nói.”



“Đúng là có di ngôn khác phải không?”



Tào Nhất Hàm không lắc đầu, ngầm thừa nhận.



“Ngươi không yên tâm tiết lộ chi tiết, nhưng cũng nên cho ta biết phương hướng. Nếu ta không thể xác định được có vô hại hay không, không thể chắc chắn ngươi đứng về phía bên nào, vậy ta giúp ngươi sao đây?”



Tào Nhất Hàm trầm mặc một hồi rồi bảo: “Hoắc tiên sinh dặn ta quay về Nam Tần báo tin, nếu không có Long tướng quân giúp đỡ, ta không thể sống sót quay về được.”
Giải tiên sinh bình tĩnh đáp: “Không.”



An Nhược Thần nhìn hắn, cố ý nhíu mày: “Có phải ta đã từng gặp công tử rồi?”



Giải tiên sinh cười: “Thế mà ta không có ấn tượng gì với cô nương cả. Chắc cô nương nhận lầm người rồi.”



“Thế sao? Xin hỏi công tử lên núi làm gì?”



“Rảnh rang nên lui tới thôi. Cảnh sắc trên núi buổi sáng rất đẹp, nên lên núi đi dạo.”



“Nghe nói trên núi có một am miếu, công tử có thấy không?”



“Đúng là có, dọc theo đường này cứ đi thẳng về phía trước là thấy. Có đều am đóng cửa rồi, chắc là bỏ không nên ta cũng không vào. Nếu cô nương muốn cầu phúc bái phật thì chỗ này không hợp cho lắm, có điều cảnh sắc trên đỉnh núi không tệ, cô nương có rảnh thì có thể đi xem. Còn đứa trẻ mà cô nương nói, ta từ trên núi xuống nhưng không thấy.”



Có điều An Nhược Thần lại hỏi: “Công tử ở tại nơi nào?”



Giải tiên sinh gỡ gương mặt vui vẻ xuống, nghiêm mặt hỏi: “Cô nương có ý gì?”



“Công tử chớ giận, trong núi có đứa trẻ đi lạc, công tử đi lại nơi sơn dã, dĩ nhiên ta nên hỏi thêm mấy câu.”



Trong lòng Giải tiên sinh có chút chần chừ, rồi đáp: “Ở tạm huyện Phúc An.” Gã biết mình đã bị An Nhược Thần theo dõi, dù gã nói bất cứ địa điểm nào, e cũng sẽ bị điều tra. Huyện Phúc An là nơi khá dễ thao túng, mà cũng khớp với thật. Nói dối càng ít thì càng dễ vượt qua kiểm tra.



An Nhược Thần nói: “Ở tận huyện Phúc An, tại sao lại chạy đến Tú sơn ngắm cảnh?”



“Định hôm nay vào thành Trung Lan mua bán, chợt đi ngang qua ngọn núi này, cảm thấy phong cảnh rất đẹp nên mới đi lên ngắm.”



“Công tử xưng hô thế nào đây, với cả mua bán gì thế?” An Nhược Thần từng bước ép sát.



Giải tiên sinh sầm mặt, thầm nghĩ bình thường nếu là người không chột dạ thì hẳn lúc này cũng không nhịn được. Gã làm ra vẻ tức tối mà nói: “Cũng không biết tên họ cô nương là gì, có thân phận thế nào?” Rồi gã cố ý nhìn hai vệ binh mặc quân phục, “Dẫn theo quân gia bên người, là tiểu thư quan phủ? Dù là thế, cô nương có lý do gì để vặn hỏi ta? Ta đã làm sai chuyện gì sao?”



“Có đứa trẻ lạc trong núi, hành tung của công tử lại khả nghi, đương nhiên muốn hỏi kiểm tra rồi. Xin hỏi tên họ của công tử là gì, mua bán thế nào, có hẹn với ai ở thành Trung Lan, cụ thể ở nơi nào tại huyện Phúc An? Lời công tử nói, chúng ta cần phải điều tra nữa, như vậy mới yên tâm nổi.”



Sắc mặt Giải tiên sinh không hề dễ coi chút nào, khẽ quát lên: “Ta khách khí lễ độ, cô nương cũng đừng ép người quá đáng. Cô nương cũng không phải là lão gia quan phủ, dựa vào đâu mà ngang ngược tra hỏi lương dân bách tính ở ngay trên đường?” Rồi gã xoay người phất tay áo rời đi, nhân lúc đó mà ném một viên sỏi cuội về phía xa. Ở nơi đó có hai người được gã dẫn đến đang ẩn náu quan sát động tĩnh nơi này.



Giải tiên sinh còn chưa đi được mấy bước thì nghe thấy An Nhược Thần quát: “Ngăn y lại.”



Lư Chính nhảy vụt lên, chặn trước mặt Giải tiên sinh.



Đúng lúc này ám tiễn “vút” một phát bắn đến, một vệ binh bị trúng tên, la lên thảm thiết rồi ngã xuống. Điền Khánh hét lớn: “Lư Chính, bảo vệ cô nương.” Hắn vừa kêu vừa lao đến nơi bắn ra ám tiễn. Một vệ binh khác phản ứng nhanh chóng, kéo An Nhược Thần núp ra sau một thân cây.



Chợt bên kia có một người nhảy ra, chĩa thẳng cung tên về phía An Nhược Thần. Vệ binh thấy thế, lập tức vung kiếm chém về phía kẻ kia.



An Nhược Thần bất chấp tất cả, chỉ vào Giải tiên sinh, hét lên với Lư Chính: “Bắt y lại!”