Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 99 :
Ngày đăng: 19:42 18/04/20
Tịnh Duyên sư thái đạp nắng sớm quay về Tú sơn, bà không đi vào từ cửa chính mà là đi một vòng quanh am Tịnh Tâm, ở phía sau am viện, bà trông thấy Giải tiên sinh. Giải tiên sinh đứng dưới gốc cây táo cạnh vườn rau, trên mặt là nụ cười thân thiện.
“Sư thái đã về rồi.”
Tịnh Duyên lạnh lùng mở miệng: “Đã làm xong. Đưa bạc đi.”
Giải tiên sinh nói: “Sư thái cực khổ rồi, mà ta cũng đã đợi ở đây một đêm, dẫu sao sư thái cũng nên khách sáo đôi câu rồi mới nói chuyện tiền bạc chứ.”
“Khách sáo đôi câu thì ngươi sẽ cho thêm bạc?”
Giải tiên sinh đứng hình.
“Cho nhiều ta cũng không lạ gì.”
Giải tiên sinh mỉm cười, muốn vờ không ra ngoài.
“Ta làm xong chuyện còn phải đợi vệ binh rút lui hết, giải trừ phòng vệ, đến nửa đêm khi tuần tra phủ thái thú lơ là ta mới có thể thoát thân được, mà cổng thành đến giờ Mão* mới mở, đợi đến khi ta ra khỏi thành về đến nơi cũng vào khoảng giờ này, có kẻ ngu mới chờ một đêm ở đây.” Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng nói.
(*Giờ Mão là từ 5-7 giờ sáng.)
Giải tiên sinh bị chế giễu đến mức cong khóe miệng, mỉm cười đáp: “Nên ta mới nói, quả thật sư thái không hiểu được khách sáo.”
“Chỉ là dối trá mà thôi, giả vờ khách sáo cái gì.”
Được rồi, thế thì gã không khách sáo nữa. Giải tiên sinh lạnh mặt đi, nói: “Vì sao Hoắc Minh Thiện lại thành tự sát?”
“Chết là được rồi.”
“Không được. Đây không phải là kết quả ta mong muốn.”
“Ngươi muốn kết quả gì? Ngươi bảo ta đi giết hắn, ta đã giết rồi. Nếu không phải tự sát thì nhất định phủ thái thú sẽ phát hiện có thích khách, ta không yên lòng, ai biết liệu trong đó có người biết nội tình sắp xếp này hay không, đến lúc đó la hét có thích khách muốn lúc soát phòng, tìm ra chỗ ta ẩn thân, vậy há chẳng phải ta cũng bỏ mạng?” Tịnh Duyên sư thái nhìn Giải tiên sinh chằm chằm, “Chẳng lẽ kết quả này tốt được hơn sao?”
“Đương nhiên không phải.” Giải tiên sinh âm thầm siết chặt quả đấm, khá thảm hại vì bị vạch trần.
“Vậy ngươi không hài lòng điều gì?”
Giải tiên sinh chợt cười, nói: “Cũng không phải là không hài lòng, chẳng qua là bất ngờ thôi. Ta cứ tưởng Hoắc Minh Thiện bị thích khách giết chết thì hẳn sẽ sôi sục dữ lắm, để bọn Diêu Côn chân tay luống cuống, như thế phía Nam Tần chúng ta mới hành sự được. Nay thành ra tự vẫn, đúng là khó nói.”
Tịnh Duyên sư thái cười lạnh: “có gì mà khó nói. Quen ra vẻ đạo mạo nên tưởng mình là quân tử thật à. Chơi xấu vu oan chuyện xấu nên là sở trường của các ngươi mới đúng. Đại Tiêu nói tự vẫn thì là tự vẫn sao? Cứ coi như là tự vẫn đi, nhưng vì sao lại tự vẫn? Người đang còn tốt đẹp như thế, không phải Đại Tiêu ép thì sao có thể tự vẫn được? Muốn thêm tội thì thiếu gì từ, chỉ có kẻ ngu mới cảm thấy khó nói.”
Giải tiên sinh giả bộ như không nghe hiểu lời châm chọc này, nhất thời cũng không nghĩ ra còn gì để chỉ trích nữa, chỉ đành phải nói: “Ngươi xác nhận chuyện này sẽ không để lại hậu họa gì chứ?”
“Không thể sai được. Lúc đó trời còn sớm, Trần Khuê kia vừa chuẩn bị đi làm ruộng, còn đang tìm cuốc thì trông thấy. Đúng là tướng mạo của người kia, chiều cao trung bình, mặt tròn, mắt dài nhọn, nhìn qua có vẻ khá hiền. Mới sớm như thế, nhưng người này lại đi từ Tú sơn xuống. Tướng mạo không khác, hành tung khả nghi, thế là Trần Khuê liền để ý, vác cuống làm bộ ra đồng mà đi theo một đoạn ngắn, thấy người nọ buộc ngựa ở dưới chân Tú sơn, ắt hẳn là lên núi hành sự rồi. Hắn ta biết cưỡi ngựa, nhưng không phải vào thành mà đi về phía Đông.” Lục đại nương vô cùng hưng phấn, ở trong thành mãi không tìm được tung tích của người này, nhưng thì ra vốn người này không ở lại trong thành Trung Lan. Tuy điểm này có vẻ khá khả nghi, nhưng tìm kiếm đã lâu, bố trí mạng lưới, rốt cuộc cũng có tai mắt nhận được tin tức, Lục đại nương rất có cảm giác thành tựu.
“Hướng Đông?” An Nhược Thần trầm tư, “Đi như thế, có phải là đến huyện Phúc An không?” Phạm vi hướng Đông khá lớn, nhưng trong huyện Phúc An có Tiền Bùi.
“Có thể.” Lục đại nương nói, sau đó bóp cổ tay, “Đáng tiếc hắn ta cưỡi ngựa nên không thể do thám chỗ ở của hắn được.” Ra ngoài huyện, mạng lưới của bà không dễ điều khiển như ở trong thành Trung Lan.
“Không sao, chung quy là đã thấy được rồi. Tú sơn chính là đầu mối. Trên núi có gì?”
“Tôi nghe nói, có một am miếu.”
An Nhược Thần chấn động, mở to hai mắt, giật mình nói: “Sao ta không hề biết ở đó có am miếu.”
“Tôi cũng chỉ nghe nói lại thế. Đến Trần Khuê cũng không biết, cũng là nghe bảo. Nói đó là một tòa am rất nhỏ, bên trong chỉ có một ni cô. Không có hương khói gì, chỉ vào ngày lễ ngày tết mới có người lên dâng hương cho tiền đèn dầu, phần lớn dều là những người trong thôn ở gần chân núi. Dù có ở trong thôn thì am miếu này cũng không đáng nhắc tới, chứ đừng nói gì là người ngoài, nên có rất ít người biết. Nghe nói ni cô đó cũng không thích gần gũi với người khác, tự mình trồng rau, có lúc sẽ xuống núi khất thực, không thích trò chuyện.”
Hai mắt An Nhược Thần sáng rực lên, có lẽ màu xám tro nàng thấy hôm đó không phải là ảo tưởng suy đoán. Ni cô sống một mình trên am nhỏ ở trong núi, người đàn ông khả nghi tiếp cận quan sát nàng, còn cả Tiền Bùi của huyện Phúc An…
Những điều này xâu chuỗi lại một, như kéo ra một góc tấm lưới.
“Ngày mai ta phải lên Tú sơn một chuyến, xem am miếu kia mới được.” An Nhược Thần nói.
Lục đại nương vội nhắc: “Nếu nơi đó liên quan với mật thám thì cô nương phải cẩn thận đấy. Dù sao cũng là nơi rừng rậm sơn dã, ít có dân cư, nếu xảy ra chuyện gì cũng không có ai biết đâu. Phải dẫn theo nhiều người mới phải.”
“Ta biết, nhưng cũng không thể gióng trống khua chiêng được, không bằng không chứng lại đột nhiên dẫn nhiều người chạy đến một am miếu nho nhỏ không ai biết, rất dễ làm người ta nghi ngờ. Nay không đi được, ta phải suy nghĩ thật kỹ, tìm một lý do thích hợp.” An Nhược Thần nghĩ rồi hỏi: “Có chỗ nào, nhất thiết phải băng qua ngọn núi đó mới đến được không?”
Lục đại nương không biết, bà bèn nói: “Để tôi đi chuyến nữa hỏi rõ xem sao, thăm dò thực địa luôn.”
“Đừng lên núi, đừng để người khác thấy đại nương. Bọn họ biết ta và đại nương là cùng một phe rồi.”
“Cô nương yên tâm, tự tôi biết chừng mực.” Lục đại nương xoay người định đi, lại bị An Nhược Thần gọi lại: “Mấy ngày nay đại nương ra ngoài qua lại với người ta, giúp ta một chuyện nữa đi.”
“Mời cô nương nói.”
“Đại nương hãy đánh tiếng với mấy bà mối trong thành, nói là nghe nói Tiết gia cầu hôn An gia, ta biết chuyện này không có gì vui, đặc biệt tìm Tiết phu nhân trò chuyện. Hôn sự này cũng không tốt, tuy Tiết công tử bị bệnh nhưng lại tuấn tú nhã nhặn, có thể so với Phan An*, Tiết gia giàu có lại đức cao vọng trọng, sao An nhị cô nương có thể trèo cao được.”
Lục đại nương giật mình: “Cô nương muốn nói như thế thật sao?”
“Đúng vậy. Phải nói với mấy bà mối đó rõ ràng vào, cứ nói là ta không lấy làm vui gì trước hôn sự này. Thêm mấy lời chua xót, ai biết liệu có phải là An gia giở trò, bát tự tương thích sao? Dù là tương thích, nhưng chẳng lẽ người khác không hợp? Trong thành có biết bao cô nương tốt, ta cũng không tin trừ nhị muội ta ra không còn ai khác. Để các nàng tìm người giúp, xem có cô nương nào khác có bát tự thích hợp không, tìm được thì nói với ta, sẽ có trọng thưởng.”
Lục đại nương gật đầu đồng ý, nói bao giờ ra ngoài bà sẽ nhân cơ hội buông lời.
Lục đại nương đi rồi, An Nhược Thần ngồi trong phòng nghiêm túc tính toán, ngày mai nên lấy lý do gì để dẫn người lên núi đây? Phải điều tra thế nào? Sẽ gặp tình hình gì?