Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 102 :

Ngày đăng: 19:42 18/04/20


Đợi một lúc đã lâu mà chủ nhân am miếu cũng không xuất hiện. Lư Chính dẫn người lúc soát núi, Điền Khánh theo An Nhược Thần đi hỏi thôn dân.



Vất vả lắm mới tìm được hai thôn phụ từng đến am Tịnh Tâm dâng hương, các nàng đều nói trong am miếu kia chỉ có một vị ni cô, danh hiệu Tịnh Duyên. Tịnh Duyên sư thái khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, gầy gò nghiêm túc, cuộc sống rất nghèo khó. Không thích nói chuyện, tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng. Nhưng con người cũng không đến nỗi nào, có lúc phiền não sẽ tâm sự chút với Tịnh Duyên sư thái kia, bà cũng sẽ khuyên đôi ba câu, tuy lời không xuôi tai lắm, nhưng luôn chỉ ra được điểm chính. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, muốn nghe mấy câu vui vẻ từ chỗ bà ta là chuyện không thể. Bà ta nói chuyện cộc lốc, không thích vui vẻ.



Tóm lại, trong lòng hai vị thôn phụ đó, Tịnh Duyên sư thái chính là một người im lặng giản dị lại thẳng thắn.



Như thế không giống dáng điệu mật thám chút nào. An Nhược Thần nghi hoặc. Không thích qua lại với người khác, không ở trong phố phường, không khéo đưa đẩy ăn nói, làm sao có thể thăm dò tình báo đây?



An Nhược Thần cẩn thận hỏi thăm, nhưng không ai biết lai lịch của Tịnh Duyên sư thái kia cả, chẳng qua là mấy năm trước vô tình phát hiện trong núi có một căn am miếu. Phụ nhân trong thôn cũng từng hỏi qua Tịnh Duyên sư thái, vì sao lại xây am lập miếu ở đây, tuy nơi này cách thành Trung Lan không xa, nhưng thực sự không bắt mắt, không ai biết đến, sẽ không có nhiều hương khói.



Kết quả Tịnh Duyên sư thái nói với các nàng dãy núi này là nơi huyền bí, nhưng rốt cuộc huyền bí chỗ nào thì thôn phụ kia cũng không chỉ rõ được, chỉ là cảm thấy vô cùng huyền diệu, nhất định sư thái này là cao nhân. Bà ta thích thanh tịnh, là vì để tu hành. Miếu này linh kỳ huyền diệu, ắt tự có đạo lý. Thế nên bọn họ cũng thường lên dâng hương quyên ít tiền đèn dầu, cầu phúc khấn vận.



Thôn phụ nói rất hăng say, An Nhược Thần chỉ nghe không đáp. Bản lĩnh lừa phỉnh của sư thái này không nhỏ chút nào. Cuối cùng mọi người chỉ nhớ am miếu nho nhỏ này huyền bí, còn sự thần bí khả nghi của sư thái thì không ai để ý. Từ trước đến nay Tịnh Duyên sư thái đi đâu khất thực, quen biết với ai, tịch bạc ở đâu, những điều này lại chẳng ai hay.



An Nhược Thần cũng hết cách. Không tìm được manh mối, chỉ đành để Lư Chính điều người tiếp tục tìm kiếm. Phía bên này Lục đại nương cũng phát tiền thưởng cho mấy thôn dân đắc lực, nhiệm vụ mới của mọi người là, tìm và theo dõi Tịnh Duyên sư thái.



An Nhược Thần trở lại quận phủ nha môn, thái thú Diêu Côn đang còn đợi nàng.



Lúc trước nghe thôn dân thôn Vượng báo lại, nói Tú sơn xảy ra chuyện, mà Mông Giai Nguyệt ở ngay dưới chân núi. Diêu Côn vô cùng sốt ruột, đích thân dẫn người nhanh chóng chạy đến, Kết quả đến nơi thì trợn tròn mắt. Làm sao mà từ đứa bé đi lạc biến thành đuổi chó sói, lại từ đuổi chó sói biến thành bắt sơn tặc rồi đây, cuối cùng đúng thật là có sơn tặc, mà không chỉ có mỗi sơn tặc, ngoài ra còn thêm một kẻ bị tình nghi là mật thám.



Quả thực quá đặc sắc, Diêu Côn không cách nào hình dung nổi. Rốt cuộc An Nhược Thần là gì thế, làm sao tùy tiện đi quanh chỗ nào một vòng là cũng có thể bắt được tình nghi mật thám vậy.



Muốn tìm An Nhược Thần để hỏi cho ra nhẽ nhưng nàng đã chạy đến am miếu trên đỉnh núi điều tra rồi. Diêu Côn không thể đi được, vì ngay bên cạnh chuyện đã náo lên cả rồi, một đống thôn dân như người hùng áp giải nghi phạm đến, ông ta phải xử lý vụ này trước.



Toàn bộ đưa về nha môn thẩm tra nghiêm ngặt. Thẩm tra xong lại khiến Diêu Côn nhức đầu.



Nghi phạm này khả nghi không? Khả nghi chứ. Cái chỗ rẻ rách như Tú sơn làm gì có phong cảnh đẹp, lại còn nói dối là lần đầu tiên mình đến đây. Nhưng nghi phạm này có làm chuyện gì xấu không? Không hề. Gã chỉ đi xuống núi một mình, không đánh người không giết người, chẳng qua chỉ là chạy trốn mà thôi.
“Ngươi sai rồi. Vẫn còn thái thú đại nhân đây. Bất kể người giúp ngươi là ai, bất kể sau lưng ngươi là kẻ nào, thái thú đại nhân cũng đều theo dõi ngươi chặt chẽ. Ngươi không cách nào thoát thân khỏi ngục được đâu.”



Diêu Côn giật mình, đợi đã, thì ra không phải để ông ta nhìn xem thái độ khả nghi của Đường Hiên, mà là đề phòng ông ta. Trên đầu đội cái mũ lớn như thế, có thể chặn lại khả năng ông ta sơ sót để Đường Hiên chạy thoát. Ông ta nhìn An Nhược Thần, rồi lại nhìn Đường Hiên.



Lúc này Đường Hiên nói: “Thái thú đại nhân điều tra cặn kẽ, đương nhiên sẽ tra ra ta là người vô tội.”



Diêu Côn nhíu mày, cứ có cảm giác mình bị kẹp giữa để hai người này đâm thọt.



“Thời gian ngươi ở trong ngục càng lâu, đồng bọn của ngươi ở bên ngoài lại càng lo lắng. Đúng là thái thú đại nhân sẽ tra rõ từng li từng tí, nên ngài ấy sẽ điều tra được nội tình của ngươi, tìm ra sơ hở cửa ngươi, từ chỗ ngươi mà lần ra manh mối đồng bọn ngươi. Ngươi còn sống, chính là uy hiếp lớn nhất với đồng bọn của ngươi.” An Nhược Thần lạnh nhạt nói: “Các ngươi am hiểu nhất là ám sát, muốn giết ai thì có thể giết người đó, đúng không?”



Thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Đường Hiên chính là khuôn mặt của Tịnh Duyên sư thái. Nếu bà ta quay về, phát hiện am miếu bị quan phủ bao vây thì sẽ như thế nào đây? Người khác thì thôi đi, chứ bà điên Tịnh Duyên kia thật sự cái gì cũng dám làm.



Diêu Côn nhìn Đường Hiên, không biết liệu gã có thể bị An Nhược Thần uy hiếp hay không. Nếu Đường Hiên có thể xuống nước là tốt nhất. Mọi người cũng bớt đi được một chuyện. Thế là ông ta phối hợp mở miệng nói: “Nếu Đường công tử là nhân chứng quan trọng, ta sẽ phái người bảo vệ nghiêm ngặt.”



Ánh mắt của Đường Hiên dời khỏi mặt An Nhược Thần, cười nói với Diêu Côn: “Đại nhân nói đùa rồi, ta là nhân chứng, chỉ có thể chứng minh mình vô tội bị bắt, còn bị kẻ điên làm phiền. Những việc này, cũng là do đại nhân. Đại nhân cần chịu trách nhiệm.”



“Nếu ngươi chạy thoát, đại nhân mới phải chịu trách nhiệm.” An Nhược Thần nhanh nhảu tiếp lời.



Được lắm! Đỉnh đầu Diêu Côn thật sự bốc khói rồi, lại cảm thấy mình bị kẹp giữa hai con dao.



“Đại nhân. Ta đã nói xong rồi.” An Nhược Thần cảnh cáo xong liền ung dung rời đi, còn không quên thi lễ với Diêu Côn.



Diêu Côn cau mày nhìn Đường Hiên, từ trong ánh mắt Đường Hiên nhìn chằm chằm bóng lưng An Nhược Thần, trong lòng xuất hiện suy nghĩ.



Người này, quả thực quá khả nghi.