Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 103 :

Ngày đăng: 19:42 18/04/20


Diêu Côn điều tra Đường Hiên cẩn thận. Ông ta cho gọi những người liên quan trong lời thuật của Đường Hiên —— lão bản cùng tửu nhị trà trang, trà lâu và quán cơm đến hỏi. Lại phái người đến huyện Phúc An kiểm chứng nơi ở của Đường Hiên. Tất cả mọi người đều khai không khác Đường Hiên là bao. Đều nói Đường Hiên là một trà thương, người huyện Vân Hà quận Thạch Tây, đến bàn bạc mua bán lá trà với bọn họ, còn mang theo ít lá trà đặc sản của huyện Vân Hà cho họ thưởng thưởng thức, lại còn hỏi thăm tình trạng buôn bán lá trà ở quận Bình Nam cùng bọn họ, rồi hỏi thêm tình hình quan phủ với việc quản chế buôn bán tại biên giới, vân vân.



Mọi người đều không có nghi ngờ gì trước thân phận của Đường Hiên, vì Đường Hiên nhắc đến trà rất rõ ràng mạch lạc, tình hình lá trà ở các quận Đại Tiêu và giá cả thị trường gã cũng đều nắm rõ, lại còn có thể phân biệt được trà xấu trà tốt, đúng là làm nghề này.



Diêu Côn không hỏi ra được nghi ngờ, nhưng ông ta đã vào quan trường hơn hai mươi năm, đã làm thái thú mười bảy năm, có vụ án nào chưa từng gặp. Đúng là trong vụ án này An Nhược Thần đã chỉ ra được điểm khả nghi —— thời gian.



Trong số tất cả nhân chứng, thời gian sớm nhất xác nhận gặp Đường Hiên là vào cuối tháng 12 năm ngoái, đến nay chỉ mới hơn một tháng. Mà thời gian đó, cũng chính là sau khi bọn họ bắt đầu truy nã mật thám Mẫn công tử. Nói là “xác nhận”, cũng chỉ là hai trà lão bản nói Đường Hiên từng bảo hai năm trước đã từng tới đây bàn bạc chuyện mua bán với bọn họ, vì hằng năm trà lão bản gặp rất nhiều người nên không có ấn tượng gì với Đường Hiên. Nhưng lúc Đường Hiên nói chuyện với bọn họ, lại có thể nói được giá trà thị trường của hai trăm trước, nghĩ đến đó, quả thật hai năm trước gã đã từng đến.



Nhưng với Diêu Côn điều này không được xem là bằng chứng, không nhớ ra được người này, chỉ dựa vào lời nói mà suy đoán gã từng đến đây, lại từ đó suy đoán mấy năm qua gã vẫn kinh doanh lá trà thì đúng là quá khiên cưỡng. Diêu Côn phái người cầm công hàm tra án nha môn đến nha môn huyện Vân Hà kiểm chứng thân phận của Đường Hiên, rồi ông ta lại thẩm phấn Đường Hiên lần nữa, hỏi gã điểm khả nghi khác: “Nếu đã muốn thông qua mậu dịch biên giới bán lá trà đến Nam Tần, rồi lại muốn buôn bán cùng trà hành trong thành Trung Lan, vậy vì sao muốn đến ở huyện Phúc An?”



Đường Hiên cười khổ, trấn định trả lời: “Đại nhân, nếu đại nhân tìm mấy trà lão bản kia hỏi rồi thì hẳn biết, thảo dân không ký được khế ước buôn bán, trung lan là quận thành, nơi nơi tiêu phí rất cao, ta chỉ có thể nán lại lâu chứ không thể ở lại ngay Trung Lan được. Huyện Phúc An thì ngay bên cạnh, lui tới cũng thuận lợi, ta ở đó cũng tiện nghi, hơn nữa cơ hội làm ăn trong thành Trung Lan không lớn, ta cũng muốn tranh thủ cơ hội ở huyện Phúc An.”



Nghe cũng hợp lý, quả thực Diêu Côn không tìm ra được sơ hở gì, nhưng ông ta lại có chiều nghiêng về suy đoán của An Nhược Thần, vẫn cảm thấy Đường Hiên khả nghi. Thế là ông ta lại nghĩ ra biện pháp, treo giải thưởng trong toàn quận, nếu có người có thể cung cấp được manh mối hữu dụng về thân phận hành tung hành động của Đường Hiên thì sẽ có thưởng.



Giải thưởng vừa được tung ra, người người trên phố trên phường đều bắt đầu vắt hết óc để nhớ ra “manh mối hữu dụng” trong trí nhớ, phu xe nói hắn từng chở một gã đàn ông mặt trò mắt nhỏ dài chiều cao trung bình, tuổi tác cũng xấp xỉ. Người bán bánh nướng nói hắn từng bán hai chiếc bánh nướng cho vị công tử có dáng vẻ kia. Người làm ruộng nói đã từng thấy công tử này ở đâu đi qua nơi nào… Văn thư tiên sinh ở nha môn phụ trách ghi chép bận rộn vô cùng, một ngày trôi qua, chỉ toàn là điều vô dụng.



Mà nghi ngờ của Diêu Côn lại càng sâu hơn. Một thương nhân ngoại lại, để lại dấu vết ở trong thành này, lại không có tung tích chắc chắn. Tới một nơi không mấy quen thuộc để tìm cơ hội làm ăn, vậy dù sao cũng phải ở khách điếm, xã giao với người khác, móc nối quan hệ mà tìm chỗ dựa chứ. Nhưng đây chỉ tìm nhóm lão bản trà hành trò chuyện chút là xong rồi ư? Hơn một tháng, chuyện hắn đã làm vì việc làm ăn của mình cũng quá ít rồi. Còn nữa, cuối năm mới tới thành Trung Lan, đang vào năm mới, cũng không phải là cơ hội tốt.



Diêu Côn cảm thấy nếu cứ điều tra tiếp, nhất định ông ta sẽ lôi ra chứng cứ. Nhưng đúng vào lúc này ông ta lại nhận được một tấm thiệp, Tiền Bùi hẹn gặp mặt ông ta. Diêu Côn vô cùng bất ngờ, nhớ lại Mông Giai Nguyệt từng nhắc đến nghi ngờ của An Nhược Thần, nhất thời trong lòng có dự cảm xấu.



Diêu Côn đi đến nơi hẹn. Tiền Bùi hẹn gặp ông ta ở một tử lâu. Diêu Côn chỉ mặc thường phục, tránh bị người ta ngó nghiêng.



Tiền Bùi thấy ông ta, khẽ cười mỉm: “Vốn là tiếc ngươi thờ ơ tình nghĩa thầy trò với ta, nhưng hôm nay xem ra, chúng ta vẫn có mấy phần ăn ý.”



Diêu Côn cũng không muốn làm quen với lão, chỉ hỏi: “Tìm ta như thế là vì việc gì?”



“Muốn giúp ngươi chút thôi. Tuy ngươi không còn gọi ta một tiếng tiên sinh nữa, nhưng ta vẫn nhớ mình từng dạy ngươi đọc sách.”



Diêu Côn nghe lời này thì thái độ hơi hoãn, nói: “Ngươi nghĩ lại những chuyện ngươi đã làm trong những năm qua đi, biết bao phen Tiền đại nhân vì ngươi mà đến tìm ta nghĩ cách rồi. Bọn ta có thể bảo vệ gì được ngươi cũng đều bảo vệ cả rồi, nhưng ngươi lại không chút đếm xỉa đến thanh danh và quan chức của ta và Tiền đại nhân, một tiếng tiên sinh này đúng là khó gọi.”



Tiền Bùi cười nói: “Nhân sinh khổ đoản, nếu không vui chơi kịp thời, há chẳng phải sống uổng sao.”
Đáng tiếc, đã ba ngày rồi nhưng am Tịnh Tâm trên Tú sơn vẫn không có động tĩnh, các vệ binh lục soát khắp núi nhưng không có kết quả, còn Tịnh Duyên sư thái hệt như bốc hơi, không ai thấy bà ta nữa.



An Nhược Thần lo lắng nhân chứng quan trọng này bị độc thủ, thế là nàng để Lục đại nương âm thầm dặn dò các trinh thám khắp thành bí mật điều tra, đồng thời cũng mong đợi thư hồi âm của Long Đại. Nàng cần tướng quân chỉ điểm, vô cùng cấp bách.



***



Cách Tú sơn không xa là một ngọn núi tên Giang Định, trên sườn núi có căn nhà gỗ bền chắc. An Nhược Phương ăn mặc theo kiểu con nít thôn dân, đang nhặt củi đốt. Tịnh Duyên sư thái cũng mặc như thôn phụ, ngồi bên cửa phòng trầm tư.



An Nhược Phương ôm củi quay về, Tịnh Duyên liền lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng. An Nhược Phương ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngoan ngoãn để bà ta lau, rồi hỏi: “Sư thái ơi, chúng ta phải ở đây đến khi nào ạ?”



“Đến khi nào chuyện lôi thôi trong thành kết thúc thì thôi.” Tịnh Duyên nói. Giải tiên sinh đã bị bắt, chứng tỏ án mật thám trong thành sẽ được giải quyết rất nhanh. Đợi sóng gió lặng đi, bà ta sẽ giết Tiền Bùi, đưa An Nhược Phương về lại An gia, sau đó có thể yên tâm đi xa.



Tịnh Duyên không nói rõ được tròn lòng mình có buồn hay không. Lúc trước khi bà và An Nhược Phương ngủ cùng một sạp giường, An Nhược Phương toàn nằm mơ thấy mẫu thân. Nàng ôm cánh tay Tịnh Duyên, chui vào trong ngực bà, miệng vô ý thức kêu một tiếng “mẹ”. Lòng Tịnh Duyên đau như dao cắt, mở mắt đến tận hửng sáng. Từ đêm đó, bà liền quyết định vẫn nên đưa An Nhược Phương về lại An gia. Chỉ cần tổ chức mật thám tan rã, bà giết Tiền Bùi rồi, An Nhược Phương quay về bên cạnh mẫu thân là có thể an toàn.



“Đừng sốt ruột, ta sẽ đưa ngươi về nhà.” Tịnh Duyên vuốt đầu An Nhược Phương an ủi.



***



Tiền Thế Tân nhắm ngay cơ hội, vào lao ngục gặp Đường Hiên.



Bốn bề vắng lặng, hắn nói: “Tiên sinh hãy kiên nhẫn đợi thêm chút nữa, ta sẽ nghĩ cách.”



Đường Hiên nói: “Ngươi chớ nhúng tay vào chuyện này. Bất kỳ kẻ nào nói giúp thả ta với Diêu Côn, đều sẽ khiến hắn hiểu lầm”



“Nhưng dù sao cũng phải có cách để tiên sinh ra ngoài trước chứ.”



“Đã có người làm rồi.”



Tiền Thế Tân cau mày, “Ai?”