Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 105 :

Ngày đăng: 19:42 18/04/20


Long Đại lại nói: “Đừng cho là rời đi dễ. Nếu rời khỏi không đúng cách thì chính là họa sát thân đấy, hoặc sẽ bị cầm tù.”



An Nhược Thần cảm thấy lời căn dặn này quá mức đột ngột, đầu óc ngây ra, mãi hồi lâu sau mới nói: “Nhưng chàng vẫn còn ở đây, em đi thế nào chứ?”



Long Đại nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là ngồi xe ngựa rồi.”



An Nhược Thần chậm rãi hoàn hồn, liếc xéo hắn. Vào lúc này rồi mà còn đùa giỡn nữa.



“Sao lại phải đi ạ?” Nàng hỏi.



“Nếu Đường Hiên được thả, chứng tỏ không thể trông cậy vào thái thú được. Nếu ông ấy không phải là mật thám thì cũng là con rối bị mật thám điều khiển. Nàng có thể bắt được Đường Hiên, đơn giản chỉ là do bất ngờ, có lẽ tất cả mọi người đều không ngờ được, nếu Đường Hiên đúng là Giải tiên sinh, quản lý sắp xếp hành động của mật thám trong thành Trung Lan, như thế nếu hắn bị bắt, sẽ khơi lên sóng to gió lớn.”



“Lúc em rời đi, trong thành vẫn yên ả lắm. Thái thú đại nhân đang tích cực điều tra Đường Hiên. Ngày nào em cũng đi hỏi tiến triển, ông ấy tìm rất nhiều người đến để hỏi, rồi lại còn treo giải nữa, có văn thư tiên sinh đón tiếp ghi chép lại manh mối mà mọi người cung cấp. Rầm rộ như thế, không có vẻ gì là chuẩn bị dàn xếp ổn thỏa cả.” An Nhược Thần nhìn biểu cảm của Long Đại, có hơi nhụt chí: “Dĩ nhiên, em cảm thấy lúc bọn em rời đi thái độ của thái thú đại nhân có chút lạ. Tướng quân, có phải bệnh nghi ngờ của em nặng quá rồi không?”



Long Đại không trả lời câu hỏi này của nàng mà hỏi ngược lại: “Nàng suy nghĩ đi, trước đây khi nàng điều tra án của Lưu Tắc, chuyện gì đã xảy ra sau đó?”



“Lý trưởng sử chết, Giang Mãn chết…” An Nhược Thần nghiêm túc suy tư: “Là mấy chuyện diệt khẩu, giá họa, xử lý hậu quả.”



“Tổ chức mật thám trong thành đã được chỉnh đốn cả thảy. Nàng có nhớ lúc trước ta từng dạy nàng không, sau khi Từ bà mối chết, nàng liền không dám dùng mấy cô nương kia nữa. một thủ lĩnh liên lạc muốn kết thành quan hệ với mật thám bên dưới đều cần thời gian và điều kiện, cần xác nhận xem có thể nắm được người ta hay không rồi mới dám dùng. Một khi thủ lĩnh liên lạc xảy ra vấn đề, phía mật thám dù nhiều hay ít cũng phải dọn dẹp điều chỉnh. Có kẻ bỏ qua không cần thiết, có kẻ phải diệt khẩu loại bỏ. Nàng nghĩ lại đi, sau khi Lưu Tắc chết, Mẫn công tử bại lộ, hắn liền không xuất hiện nữa.”



“Điều này em biết, tướng quân từng nói nhất định phải đổi một chưởng sự khác.”



“Lúc ấy, sứ thần của Nam Tần và Đông Lăng đều bị ám sát ở quận Mậu.”



An Nhược Thần vở lẽ: “Xảy ra tai vạ thì sẽ dùng tai vạ lớn hơn để chuyển dời chú ý, nhân cơ hội ấy mà thanh lý điều chỉnh.”



Long Đại nói: “Cho nên, nếu Đường Hiên đúng là Giải tiên sinh thật, vậy sẽ khai chiến nhanh thôi.”



An Nhược Thần nhíu mày: “Tào tiên sinh có nói cho tướng quân biết tin tình báo hữu dụng gì không?”


Diêu Côn không vội vàng gì, nói: “Câu này không dễ trả lời ư, vậy để ta đổi câu hỏi khác. Ngươi cảm thấy, ta với Tiền Bùi, bên nào hữu dụng hơn?”



Đường Hiên ngẩn ra.



“Hoặc là nên so thế này, ta với cha con Tiền Bùi, bên nào hữu dụng?”



Đường Hiên lắc đầu: “Tiền đại nhân bảo thủ cố chấp, rất bất mãn với Tiền lão gia, nếu hắn biết chuyện mua bán của Tiền lão gia, chỉ e sẽ phiền phức. Ta và Tiền lão gia chỉ là hợp tác làm ăn chính đáng, đại nhân chớ hiểu lầm.”



“Thật đáng tiếc.” Diêu Côn nói: “Thì ra là làm ăn chính đáng. Ta còn định chiếm lấy Tiền Bùi, sợ là không thể rồi.” Diêu Côn nhìn Đường Hiên, lùi về sau một bước: “Ta sẽ hạ lệnh, chuyển ngươi đến buồng giam trộm cướp. Chuyện Tiền Bùi uy hiếp ta, ta sẽ tự mình giải quyết.” Nói xong, ông ta làm bộ rời đi.



“Đại nhân.” Đường Hiên gọi giật ông ta lại.



Diêu Côn quay đầu, Đường Hiên nhìn xoáy vào ông ta một lúc lâu: “Tiền lão gia uy hiếp đại nhân ư? Ta thực sự không biết chuyện đó, ta chỉ mua bán lá trà với Tiền lão gia mà thôi. Tiền lão gia nói sai khiến đại nhân mất hứng, liên lụy đến ta, ta rất không vui. Ta đúng là vô tội thật, chỉ muốn rời khỏi nơi này, đại nhân có điều kiện gì cứ nói.”



Diêu Côn nói: “Ta là thái thú, trên dưới toàn quận, sở hữu huyện trấn thôn, tất cả đều do ta cai quản. Mọi quan viện đều nghe ta căn dặn. Nếu tiền tuyến khai chiến, Long tướng quân chỉ chú ý ngăn địch, còn ta ở tại thành Trung Lan này, bảo toàn Bình Nam làm gì, cả quan viên lẫn bách tính, toàn bộ đều phải nghe ta.”



Vẻ mặt Đường Hiên trở nên nghiêm túc.



“Những vụ án xảy ra trong thành, điều tra thế nào, kết quả ra sao, ta nói thế nào thì chính là như thế.” Diêu Côn từ tốn, lời nói khá có khí thế.



Đường Hiên nhìn ông ta.



Diêu Côn cũng nhìn gã.



“Tiền Bùi kia ngu xuẩn, tưởng từng dạy học ta mấy ngày thì có thể hô tới quát lui với ta. Yếu điểm ai chẳng có? Ép ta rồi, kẻ xui xẻo chính là gã. Còn ngươi ư, ngươi là mật thám, giết ngươi hay thả ngươi, cũng chỉ cần một câu nói của ta. Nhưng ngươi cần phải lựa chọn.”



Đường Hiên đã biết là gì, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Chọn cái gì?”



“Ta, hay là Tiền Bùi?” Lần này Diêu Côn còn mỉm cười với gã: “Nhân lúc An Nhược Thần không có ở trong thành, ngươi cần quyết định nhanh lên.”