Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 106 :
Ngày đăng: 19:42 18/04/20
Đường Hiên im lặng hồi lâu, rồi lắc đầu thở dài: “Xem ra quả thật Tiền lão gia đã cấp bách dồn ép đại nhân rồi.”
Diêu Côn cũng lắc đầu: “Không phải cấp bách dồn dép, mà là tàn nhẫn dồn ép. Ta đây không có gì phải cấp bách cả, dù sao kẻ sắp chết cũng không phải là ta.” Rồi ông ta dừng lại, cao giọng nhấn mạnh: “Ngươi chết lão chết, hoặc ngươi sống lão chết. Chỉ có hai cái này để chọn mà thôi.”
Đường Hiên nói: “Dĩ nhiên ta không muốn chết rồi.” Ông ta dừng lại, “Chẳng qua ta muốn biết rõ, liệu sau này đại nhân có tính sổ không?”
“Ngươi thoát thân khỏi lao ngục, có lẽ ta sẽ không tìm được ngươi nữa, ngươi nói xem rốt cuộc là ai thiệt đây?”
“Nhưng đổi lại là Tiền lão gia câm như hến, đại nhân cũng không coi là thiệt thòi.”
Diêu Côn cười nhạt: “Ta làm thái thú đã mười bảy năm, ngươi tưởng chỉ dựa vào dàn xếp ổn thỏa né tránh nhượng bộ là có thể nên sự sao? Mười bảy năm! Ta cứu lấy quận Bình Nam từ trong chiến hỏa, để dân chúng an cư lạc nghiệp, mua bán sầm uất, đắp đê phòng lũ, mùa vụ an ổn. Tuy không phải người người đều ca tụng, nhưng dù gì cũng được bách tính ủng hộ. Cũng từng được hoàng thượng phong thưởng, được đồng liêu tán thưởng. Ngươi tưởng ta là kẻ ngu sao? Tiền Bùi tự cao tự đại, ta nể tìn nghĩa thầy trò, nể tình đồng liêu với Tiền đại nhân nên mới hậu đãi với lão, lão lại không biết trời cao đất dày, năm lần bảy lượt khiến ta nhục nhã, lại còn dám khoe khoang tuyên bố với ngươi có thể gây khó dễ với ta ư. Lão coi thường ta là lão sai. Ngươi đừng mắc sai lầm như lão.”
Đường Hiên bị mắng không nên lời, thế là hỏi: “Vậy đại nhân muốn sao?”
“Các ngươi muốn thế nào?”
Đường Hiên ngậm miệng.
Diêu Côn quát: “Đừng làm chậm trễ thì giờ của ta. Từ giờ trở đi, nếu ngươi không trả lời câu hỏi của ta, vậy chúng ta không cần nói chuyện thêm nữa.”
Đường Hiên nói: “Đại nhân cũng đừng khinh ta là kẻ ngu mới đúng.”
“Biết ngươi có bí mật, không phải chuyện gì cũng có thể nói. Nhưng điều này thì cần phải nói, nếu không sao ta biết mình có thể phối hợp hay không, sao biết được chúng ta có khả năng trao đổi điều kiện hay không. Chuyện các ngươi muốn làm, thật ra ta cũng đoán được tám chín phần, ngươi nói ra cũng chỉ là để chứng thực mà thôi. Ngươi không lỗ gì cả.”
Đường Hiên suy tính rồi nói: “Nếu hai nước khai chiến, tất phải hòa đàm. Muốn hòa đàm, phải có điều kiện.”
“Nên từng chuyện từng chuyện các ngươi làm, chính là vì muốn nắm trong tay điều kiện để nghị hòa sao?”
“Nếu không như bây giờ, sứ thần lên kinh còn phải nhìn sắc mặt đại nhân, chút chỗ tốt không có, lại còn bị đè đầu, như thế cũng không phải là kế hoạch lâu dài.”
“Được.” Diêu Côn vô cùng sung sướng, “Nếu chỉ muốn thế thì nên tìm ta sớm mới phải, tìm Tiền Bùi làm gì. Chuyện sứ thần bị giết đã xảy ra, ta nghĩ các ngươi cũng đã chuẩn bị để khai chiến rồi. Các ngươi đánh các ngươi, điều kiện của ta là, thứ nhất, sau khi ngươi rời khỏi đây, phải giúp ta giết Tiền Bùi. Thứ hai, nếu đánh nhau thật, không được để Bình Nam ta thiệt hại lớn. Nếu có khả năng thì hãy dấy binh ở quận Mậu. Những việc này có thể thương lượng tốt nhất. Chuyện hòa đàm sau đó sẽ có ta thúc đẩy hộ, còn cả điều kiện nữa, ta cũng sẽ giúp lôi kéo.”
Đường Hiên trầm tư.
Diêu Côn lại nói: “Ngươi không đồng ý thì cứ chờ chết ở trong ngục đi. Nếu ngươi đồng ý, nay ta sẽ thả ngươi đi. Trong vòng hai ngày ta muốn có được tin tử của Tiền Bùi, như thế ta sẽ giúp ngươi giải quyết vụ án này, ngươi có thể tiếp tục ở lại quận Bình Nam quang minh chính đại mà ‘mua bán’, nhưng nếu như không làm xong chuyện ta giao phó, lập tức ta sẽ truy nã toàn quận, rồi ngươi sẽ giống Mẫn công tử kia, như con chuột phế vật rúc trên phố Bình Nam, lúc nào cũng lo lắng cho tính mạng của mình. Đến lúc đó, bất kể các ngươi có kế hoạch gì hay làm gì cũng đều không thành.
“Tiết phu nhân đến nhà nàng xin cưới à?”
“Đúng thế đó. Nhị muội em nhìn trúng hôn sự kia rồi. Có điều Tiết công tử lại không thích. Hắn nói tướng quân giở trò, hắn không muốn nhượng bộ. Em còn muốn hỏi tướng quân đó, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, có thể dùng hắn để đối phó với mật thám sao?”
Thật đúng là trong đầu không phải mật thám thì là tướng quân. Long Đại bật cười. Nói lại chuyện cho An Nhược Thần hay.
Thì ra lúc hắn mới vào thành, dựa theo thông lệ sẽ âm thầm điều tra các đại hộ hoặc nhân vật danh tiếng vang dội trong thành một phen, từ đó hiểu rõ thế cục trong thành. Dĩ nhiên Tiết gia cũng ở trong phạm vi điều tra. Thế mà tra ra Tiết Thư Ân có mấy mối làm ăn khấm khá, tuy bị Tiền Bùi và đồng bọn giở trò phá rối, nhưng vẫn có thể cướp về được, buôn bán thành công, tiền lời rất nhiều. Nhưng Tiết Thư Ân vốn là người khiêm tốn, tính tình ôn hòa, nhìn không giống người có thể âm thầm hạ thủ. Điều này khiến Long Đại để ý, nếu trong ngoài bất nhất, ắt có khả nghi.
Tiếp tục điều tra nữa, phát hiện thì ra lại do cậu con trai độc nhất của Tiết Thư Ân là Tiết Tự Nhiên thi triển. Từ nhỏ Tiết Tự Nhiên đã yếu ớt, lại là con trai một nên vợ chồng Tiết Thư Ân chiều hắn ta đến tận trời, cầu gì được nấy, muốn cái gì cho cái đó. Tiết Tự Nhiên không có tiện ra cửa, cả ngày bực bội ở nhà đọc sách táy máy đồ chơi. Nhìn bề ngoài thì không có gì, nhưng thủ hạ của Long Đại đều là trinh thám bí mật chuyên đối phó với mật thám, đương nhiên việc điều tra một quý công tử chỉ là chuyện nhỏ.
Bên cạnh Tiết Tự Nhiên có hộ viện, lại có mấy vị tiên sinh dạy dỗ học tập, nhưng thực chất đó là tử sĩ và mưu sĩ hắn bí mật nuôi. Hắn dùng những người này âm thầm trợ giúp Tiết gia mua bán, quét sạch chướng ngại, ngay cả cha mẹ hắn cũng không biết.
“Hắn là nhà thương nhân, có hộ vệ cũng không sai, nhưng không thể lén lút nuôi dưỡng đội võ sĩ được.” An Nhược Thần liền biết ngay bí mật của Tiết Tự Nhiên là gì, “Thương nhân nuôi mưu sĩ, nhưng dễ bị chụp tội lấy tài cung quyền, hợp tác tạo phản.” Người làm quan có khả năng nuôi mưu sĩ môn khách, người ta có công vụ quan trọng, nhưng thương nhân dùng để làm gì thì lại không rõ. Đến lúc bị quan phủ tỉ mỉ truy cứu, chắc hẳn những chuyện này sẽ rước phiền phức.
“Hắn không hứng thú với việc tạo phản. Có lẽ do quá mức đơn điệu nên mới suy tính dùng đầu óc. Hơn nữa, hắn chê cha mẹ mình quá mức trung thực, chỉ biết buôn bán không có sách lược, sẽ bị người ta khinh thường. Tính cách của Tiết công tử này rất tốt, nhưng kiêu ngạo quá, từ nhỏ đã được nuông chiều nên có mấy phần cáu kỉnh.” Long Đại đã kiểm tra những điều ấy rồi mới bỏ qua Tiết gia. Nhưng An Nhược Thần vì chuyện của An Nhược Hi mà đau đầu cả ngày, còn định ra ngoài quận bàn hôn sự, thế nên hắn mới nghĩ đến Tiết Tự Nhiên, nếu hôn sự thành, Tiết Tự Nhiên sẽ tự đi đối phó với Tiền Bùi, như thế cũng đỡ phiền hà cho bọn họ, có thể ném quách An gia cho Tiết gia chỉnh. Dù cho hôn sự không thành, thì bọn họ cũng chẳng mất mát gì.
An Nhược Thần nghe xong, quả thực quá bội phục tướng quân. Phương pháp mượn động đánh tây này từ đâu ra thế?
“Tiết công tử không đồng ý với hôn sự.” An Nhược Thần chà xát hai lòng bàn tay, vô cùng hăng hái, “Em sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Nếu có thể đối phó với Tiền Bùi, vậy nhất định phải gả nhị muội qua đó, “Tướng quân này, chuyện lần trước em nói với chàng ấy, sao rồi?”
“Chuyện gì?”
“Em không đủ bạc để xài.”
Long Đại: “…”
An Nhược Thần nhìn lại hắn, mặt đầy vô tội. Đúng là không đủ tiền xài thật mà, nàng còn nợ Triệu Giai Hoa mấy lượng bạc đó. Cũng gấp rút cho mấy người cung cấp manh mối nữa, phía Triệu Giai Hoa, nàng dùng phương pháp mà tướng quân đã dùng để đối phó nàng, nàng nói với Triệu Giai Hoa rằng: “Tuy ta không thiếu nợ gì cô, nhưng ta có ân với cô là thật.” Ánh mắt Triệu Giai Hoa nhìn nàng cũng giống như hôm nay tướng quân nhìn nàng vậy, đều chê bai.
Long Đại kéo ngăn kéo ra, cầm một xấp ngân phiếu đặt vào trong tay nàng. Đường đường là phu nhân tương lai của hộ quốc đại tướng quân hắn, lại nói không đủ tiền xài, người ta nghe được có khi còn cười đến lộ cả răng không chừng.
Hai mắt An Nhược Thần sáng lên, cầm lấy ngân phiếu nhìn kỹ.
“Nhìn cái vẻ mê tiền của nàng kìa.” Long Đại thật sự muốn kéo nàng lên đùi đánh cho hai phát, lúc nàng nhìn hắn có từng sáng mắt như thế không?