Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 108 :
Ngày đăng: 19:42 18/04/20
Thuyền của Tiền Bùi nhẹ nhàng quay vào bờ. Bốn bề vắng lặng, xe ngựa của lão đang chờ ở ven đường.
Tiền Bùi lên xe ngựa, phu xe giục ngựa chạy một đoạn, rời khỏi khu vực hồ Nguyệt Quang, rẽ vào một lối nhỏ khác thì dừng lại.
Hồi lâu sau, Hầu Vũ xuất hiện. Chắc chắn xung quanh không còn ai thì mới hắn nhảy lên xe ngựa.
“Xác nhận hắn ta đã tắt thở rồi.” Hầu Vũ nói.
Tiền Bùi hài lòng gật đầu.
“Phía thái thú phải lo thế nào đây? Nhất định ông ta sẽ đoán được là Tiền lão gia ngài.”
“Đoán được thì cứ mặc, hắn có thể làm gì được ta hả?” Tiền Bùi cười nhạt, “Hắn cũng biết tính toán đấy, ngươi tưởng hắn ngu, cho rằng chỉ sau vài ba bận là có thể gây khó dễ Đường Hiên ư? Hắn mà biết chuyện thì sẽ không chắc chắn Đường Hiên có thể giết ta được hay không rồi. Chẳng qua đây chỉ là nước cờ mạo hiểm mà thôi. Có giết ta hay không, phải nhìn xem ta có quan trọng hay không, quan trọng bao nhiêu. Đường Hiên chỉ là con cờ để hắn thuận nước đẩy thuyền, thăm dò tình hình mà thôi.”
“Vậy nay Đường Hiên chết rồi…”
Tiền Bùi nói: “Đương nhiên Diêu Côn sẽ biết, giữa ta và Đường Hiên, ta mới là kẻ chiếm thế thượng phong.”
Hầu Vũ hỏi: “Vậy liệu ông ta có nghĩ cách đối phó với ngài không? Dù sao bây giờ cũng đã ép ông ta thành ra như thế.”
“Không cần lo lắng. Mọi người cứ dựa theo kế hoạch mà hành sự là được, mọi chuyện đều như cũ. Còn phía Diêu Côn, tự ta biết cách đối phó với hắn. Tính thời gian ta gặp hắn cho đến hôm nay, cũng coi như quen biết gần cả đời hắn rồi. Cho hắn nếm thử chút ngon ngọt hắn liền tưởng mình tính trước kỹ càng, nhưng thực chất đến lề lối còn chưa sờ tới nổi. Không có chuyện gì cả, mọi người cũng kiên nhẫn đi, chuyện sẽ có tiến triển nhanh thôi.”
Hầu Vũ nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Sau khi Hầu Vũ rời đi, Tiền Bùi ngồi trên xe yên lặng một hồi, sau đó dặn dò phu xe: “Đến thành Trung Lan, An phủ.”
An Nhược Thần ở lại quân doanh tại sông Tứ Hạ một ngày rồi lên đường quay về. Dù sao quân doanh cũng là nơi trọng điểm, lại còn đương lúc thời chiến, nàng không nên ở lâu.
Một ngày qua nàng chỉ ở trong trướng của Long Đại, dù chẳng đi đâu nhưng nàng vẫn không thấy bức bối, thay vào đó là vui vẻ. Nàng luôn cảm thấy không bao giờ hết chuyện để nói với tướng quân, thậm chí không nói gì mà chỉ cần ngồi một bên ngắm tướng quân phê duyệt thôi cũng đủ vui rồi. Nhưng thời gian ở chung quá ngắn ngủi, nàng không cam lòng ngủ. Nàng kể lại những chuyện xảy ra trong thời gian biệt ly, từng chút từng chút nói với Long Đại. Long Đại nghiêm túc đáp lời, chỉ ra mỗi vấn đề trong sự kiện, nghĩ kế cho nàng, dạy nàng mưu lược đối sách.
Rồi An Nhược Thần thiếp dần vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trong ngực Long Đại. Hắn đang nhìn nàng, thấy nàng đã tỉnh thì dịu dàng mỉm cười. Nụ cười này ấm áp như gió xuân, khiến tim An Nhược Thần đập thình thịch. Kết quả Long Đại lại nói với nàng: “Chắc chắn sẽ khai chiến. Nếu nàng có thấy khói báo động, cũng đừng hoang mang. Thân ta đã chinh qua trăm trận, sẽ không sao đâu.”
An Nhược Thần ước gì mình không hề thức giấc, nếu cứ nằm mãi trong ngực tướng quân mơ giấc mộng không chiến tranh không mật thám thì tốt biết bao.
Nhưng nàng đã tỉnh rồi, nàng biết mình phải đi. “Em sẽ chăm sóc tốt bản thân, tướng quân đừng lo lắng.”
Long Đại sờ đầu nàng.
“Chúng ta đã giao hẹn rồi, chỉ tấn công không lùi bước. Em sẽ chờ tướng quân bình an trở lại, đưa em về kinh thành thân. Em vẫn đợi xoi mói phủ trạch trong nhà tướng quân quá to đấy, rồi nhị đệ tam đệ không ngoan này, lại còn phải khóc lóc đòi tướng quân tiền mua y phục trang sức mới nữa chứ.”
Long Đại cười sảng khoái: “Nghe không tệ tí nào.” Nhị đệ tam đệ không ngoan, hắn lại cười tiếp, rất muốn nhìn xem An quản sự nhà hắn làm tẩu tử sẽ như thế nào.
An Nhược Thần rời đi, trước khi đi còn đến thăm Tào Nhất Hàm.
Tào Nhất Hàm không thể trao đổi với nàng, chỉ có thể nhìn nàng. An Nhược Thần thấy vết thương trên mặt hắn, biết Tào Nhất Hàm đã phải chịu khổ rồi, mà cái khổ ấy, chính là vì tính mạng của hắn. Vì hắn phải giữ mạng để quay về Nam Tần đến cạnh hoàng đế báo tin. An Nhược Thần biết ý của hắn, nàng gật đầu, cam đoan sẽ làm chuyện hắn muốn, nhất định sẽ làm được.
An Nhược Thần lên xe ngựa, Long Đại không đến tiễn nàng, Tào Nhất Hàm không thể lộ mặt. Theo cỗ xe ngựa lắc lư, An Nhược Thần bắt đầu xuất phát vào thành Trung Lan. Không cùng một nơi, phương hướng bất đùng, nhưng An Nhược Thần biết, mỗi một người bọn họ đều đang cố gắng vì nguyện vọng tốt đẹp cho cuộc đời này. Dù nguy hiểm có hỗn loạn đến đâu, cũng chẳng là gì cả. Nàng đã gặp tướng quân rồi, cảm thấy cả người tràn đầy hăng hái. Nàng có rất nhiều kế hoạch, sau khi quay về còn muốn đấu với Đường Hiên kia, xuống tay từ chỗ hắn, nhất định sẽ tìm ra sơ hở.
Sau một ngày An Nhược Thần lên đường, đang đi được nửa lộ trình thì chợt nghe vệ binh hô to: “Nhìn kia, khói báo động!”
An Nhược Thần chui ra khỏi xe ngựa, chạy đến trên sườn núi cao phóng mắt nhìn ra xa. Không phải là sông Tứ Hạ, mà là một nơi xa hơn. Từng cột khói đen bốc lên không trung, hệt như móng vuốt nanh ác.
“Là dốc Thạch Linh. Nam Tần chọn tấn công dốc Thạch Linh trước.”
Tưởng Tùng nhìn màn khói mơ hồ ở xa tít, hét lên với An Nhược Thần: “Lên xe ngựa ngay, chúng ta phải cấp tốc quay về. Sông Tứ Hạ cũng sẽ khai chiến nhanh thôi.”
An Nhược Thần chẳng buồn nói gì hết. Tung tin đồn lan truyền trên phố để mặc suy đoán làm ảnh hưởng đến tình hình, mấy ngón trò thủ đoạn đó đã thấy nhiều rồi.
“Những lời đồn này, đối với ngươi và ta đều bất lợi, đồng thời cũng rất bất lợi với Long tướng quân.” Diêu Côn nói.
An Nhược Thần rất cố gắng mới nén nổi cười gằn, manh mối quan trọng nhất đã không còn, lại còn cần cân nhắc chút chuyện nhỏ như lời đồn dân gian có bất lợi với mình không ư? Tướng quân ở tiền tuyến khai chiến, vậy mà quận Bình Nam vẫn bết bát đến thế, tâm trạng của An Nhược Thần tệ đến cùng cực.
Diêu Côn đợi một lúc, thấy An Nhược Thần không có ý đáp lời thì liền chuyển đề tài sang chuyện này: “Tứ di nương của ngươi dẫn người cướp ngươi, chuyện này khá kỳ quặc. Ta sẽ thẩm vấn An gia kỹ. Lúc trước ta từng nghe nói, sau khi tứ muội ngươi mất tích, tứ di nương đã nổi điên. Không biết bà ta đi đâu tìm được đám người kia, mà có lẽ cũng là bị người khác lợi dụng.”
An Nhược Thần vẫn không để ý đến ông ta, Diêu Côn chỉ đành tự mình phân tích: “Nếu tứ di nương của ngươi muốn báo thù cho tứ muội ngươi mà đòi mạng, vậy thì nên sai người trực tiếp ám sát ngươi mới phải. Nếu là muốn cướp ngươi đi, quả thật giống hành động của mật thám hơn. Bà ta chỉ là một phụ nhân trong nhà, làm sao lại tiếp xúc với những người này, cần phải tỉ mỉ điều tra.”
An Nhược Thần nhìn ông ta, cuối cùng mở miệng: “Ngoài mật thám ra, còn một người khả nghi nữa. Chính là Tiền Bùi Tiền lão gia. Lão muốn báo thù ta, bắt ta về để hả giận, đây là chuyện mọi người đều biết. Đại nhân tính đi điều tra Tiền Bùi sao?”
“Được. Ta sẽ điều tra tới cùng, tuyệt không nhân nhượng.”
An Nhược Thần phát hiện điều bất thường, hôm nay thái độ của thái thú đại nhân có phần không được bình thường. Lòng đa nghi của nàng lại rục rịch lần nữa.
“Nay tiền tuyến khai chiến, ta nhận được quân báo, tình hình quân sự vẫn ổn, nghĩ ắt hẳn Nam Tần còn có điều cố kỵ. Chỉ là An Nhược Thần và Long tướng quân có quan hệ thân mật, vẫn phải cẩn thận nhiều vào, đề phòng mật thám ra tay với ngươi. Nếu ngươi làm con tin, Long tướng quân sẽ khó chuyên tâm đánh trận.” Diêu Côn nói: “Xưa nay cô nương ít khi đi ra ngoài, nếu phải ra ngoài thì cũng nên dẫn theo nhiều người.”
“Đại nhân yên tâm.” An Nhược Thần cố ý nói: “Ta sẽ không vì suy nghĩ quá độ mà tự vẫn.”
Diêu Côn mặt không cảm xúc.
An Nhược Thần lại tiếp: “Nếu ta tự vẫn thì nhất định là do lão giết, mong đại nhân đừng từ bỏ việc đuổi bắt hung thủ, nhất định phải cho ta công bằng.”
“Ta nhớ rồi.” Diêu Côn đáp: “Nếu cô nương gặp phải điều không hay, nhất định ta sẽ không bị hình thức che mắt.”
“Tai nạn của những người khác, cũng mong đại nhân có thể nghĩ như vậy.”
Diêu Côn gật đầu: “Đúng là ta nghĩ như thế. Cũng như thế, nếu ta gặp phải bất trắc gì, cũng chắc chắn không phải là ngoài ý muốn, bất kể người ngoài nói gì, mong cô nương kiên trì truy xét.”
An Nhược Thần sững người, định xài chiêu kia ư?
Diêu Côn bình thản như không có gì xảy ra, tựa như chẳng nói lời kỳ quái nào cả, chỉ bảo: “Nếu ta lại thẩm vấn vụ án của tứ di nương ngươi, cô nương có muốn cùng giải quyết không? Tuy cái chết của Đường Hiên có chút tiếc nuối, nhưng nếu có chuyện xảy ra thì ấy chính là manh mối. Bất kể thế nào, cũng phải điều tra cho rõ.”
An Nhược Thần cau mày. Nếu là diễn kịch thì diễn cũng quá đạt rồi.
Cạnh căn phòng nhỏ trên núi Giang Định, An Nhược Phương rướn cổ lên chờ, thấy Tịnh Duyên sư thái quay về thì vui vẻ ra đón: “Trong thành thế nào rồi sư thái? Con có thể về được chưa?”
Tịnh Duyên lắc đầu.
Khuôn mặt vui tươi của An Nhược Phương dần tắt, cẩn thận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Mẹ ngươi muốn giết đại tỷ ngươi, ầm ỹ kéo đến quan phủ rồi.”
An Nhược Phương giật mình mở to mắt.
“Đợi tiếp thôi.” Tịnh Duyên khá phiền lòng, vừa đi vào phòng vừa lẩm bẩm: “Có sức làm càn xằng bậy như thế thì nên ném vào chỗ chiến trường mới phải, đợi khi thấy chém giết rồi mới biết điều.”
An Nhược Phương đứng bất động tại chỗ, trong bụng rất sốt ruột, nhưng không biết nói thế nào cho phải.
—
Vì cuối năm nhiều việc nên tần suất ra chương mới sẽ chậm lại.:<