Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 109 :
Ngày đăng: 19:42 18/04/20
Đúng là Diêu Côn rất cẩn thận thẩm tra vụ án Đoàn Thị chặn xe giữa đường. Ông ta phái bộ khoái nha sai đến An phủ bắt An Chi Phủ, lại bao vây quanh An phủ, không cho phép ra vào. Cả phòng bốn và quản sự trong phủ lẫn các di nương ở các phòng đều bị hỏi kỹ từng câu một. Nhất thời An phủ bùng nổ rùm beng lên, lúc này mới biết Đoàn Thị đã làm gì.
An Nhược Hi lại như nghe tin sấm sét giữa trời quang. Từ khi gặp Tiết Tự Nhiên, lòng nàng ngập tràn lo lắng. Nếu có thể gả đến Tiết gia thì hay biết bao. Mỗi lần nghe cha mẹ nhắc đến ba chữ “Tiền lão gia” là lòng nàng lại run rẩy, hai ngày trước Tiền lão gia còn ở lại An gia bọn họ một đêm, nụ cười trên mặt lão làm An Nhược Hi nhớ đến thanh chủy thủ lão cắm gần bên tai nàng.
Nàng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi căn nhà này. Nếu có thể gả cho Tiết công tử thì hay quá. Càng nghĩ như thế, nàng lại cảm thấy Tiết công tử tốt.
Đại tỷ nói cứ giao chuyện này cho tỷ ấy, nhưng đã qua mấy ngày vẫn chưa thấy động tĩnh gì, ngay cả Tiết gia cũng không đến lại nữa. Hôm đó nàng mặt dày lại chạy đến Hỉ Tú đường giả vờ mua trang sức, muốn xem có cơ hội gặp lại Tiết phu nhân hay Tiết công tử không, đáng tiếc là chẳng thấy đâu.
Ngày ngày An Nhược Hi lại nôn nóng, vất vả lắm mới có tin của đại tỷ, nhưng lại là tứ di nương tính bắt cóc tỷ ấy nửa đường?
An Nhược Hi nhớ đến gói thuốc độc kia mà rùng mình. Nhưng lại cảm thấy chuyện này khá lạ, nếu Tứ di nương dám nửa đường cản người khóc lóc om sòm thì đã sớm làm từ lâu rồi, đại tỷ dẫn a hoàn đi khắp đó đây, thậm chí có lúc thường ra ngoài một mình, mấy chuyện này ở An phủ đều có người mách tai nhau. Tứ di nương phải biết rõ chứ. Lúc đó không bắt đi, vì sao lại chờ đến lúc có vệ binh hộ vệ mới chặn xe ngựa chứ. Bà ấy điên rồi ư?
Biểu hiện của Đoàn Thị đúng là điên thật. Diêu Côn tra hỏi vì sao bà ta lại làm như thế, bà ta đáp An Nhược Thần đã bắt con gái mình đi, lại còn giết chết con bé. Hỏi bà ta lấy đâu ra tin này? Bà ta đáp chuyện này còn cần phải hỏi sao, chính An Nhược Thần đã giết con gái bà. Hỏi bà ta đã gặp lại con gái chưa, bà ta nói con gái bị An Nhược Thần giết rồi, gặp ở đâu nữa. Hỏi ai nói với bà ta là con gái bị An Nhược Thần giết, bà ta trả lời là do An Nhược Thần nói.
An Nhược Thần ngồi trên công đường, không nhìn ra sơ hở nào của Đoàn Thị cả, trò điên của bà ta trông rất thật, cứ như chắc chắn chính là như thế, chân tướng sự thật chính là như vậy. Nhưng dĩ nhiên An Nhược Thần không tin.
Diêu Côn cũng không tin, ông ta hỏi Đoàn Thị là ai xúi giục bà ta làm vậy, là ai đã viết vải cho bà ta, ai đã đưa bà ta đến chỗ đó, đồng bọn có những ai. Đoàn Thị mù mờ, chỉ nói là An Nhược Thần.
An Chi Phủ quỳ một bên nghe thẩm mà giận đến run người, vội nói chen vào: “Đại nhân, cầu xin đại nhân điều tra rõ. Tiểu nhân không hề biết con phụ nhân ngu dại này làm gì cả, không phải do tiểu nhân sai khiến.Tiểu nhân có mười lá gan cũng không dám xúi bẩy gia nhân chặn xe ngựa của phủ tướng quân giữa đường. Những mật thám kia, tiểu nhân cũng không biết. Bây giờ tiểu nhân mới biết có chuyện này.”
Diêu Côn đang rầu vì không tìm được người để khai đao, thế là gầm lên: “An Đoạn Thị chính là thiếp thất của ngươi, phụ nhân nơi nội trạch thì có kiến thức gì hả, nếu không có người xúi giục dặn dò thì sao nàng ta có thể làm chuyện ấy được. Nàng ta không biết chữ, tấm vải này viết thế nào? Làm sao biết được hành tung của An đại cô nương hả? Ngươi không biết thì ai biết đây hả?!”
An Chi Phủ sợ hãi ngớ ra, nét mặt còn mù mờ hơn cả Đoàn Thị. Làm sao ông ta biết mấy chuyện này chứ, ông ta thật sự không biết mà.
“Không sao cả, ngươi mượn đao giết người, tính thế nào cũng là ta thua thiệt. Thua thiệt cũng chẳng sao, nhưng bị thiệt thòi sau lưng như thế, bảo ta thoải mái thế nào đây?”
“Chịu thiệt một chút không phải là chuyện gì xấu.” Diêu Côn nói, “Thử nghĩ đi, sau này ngươi sẽ còn phạm phải án nữa. Ngươi cần ta. Chúng ta thúc ép lẫn nhau, sứt đầu mẻ trán, suy cho cùng chẳng hay ho gì. Không bằng cùng hợp tác, giống mười bảy năm trước, không phải tốt sao.”
Tiền Bùi không nói gì.
Diêu Côn kiên trì thêm, hỏi lão: “Ngươi muốn điều gì?”
Tiền Bùi đáp rất nhanh: “An Nhược Thần và An Nhược Phương.”
“An Nhược Phương đã chết rồi. Nhưng An Nhược Thần thì có thể.”
“An Nhược Phương chưa chết. Trong lòng An Nhược Thần biết điều đó.” Tiền Bùi nhìn Diêu Côn, chợt cười bảo: “Thế này đi, nếu ngươi có thể giúp ta tóm được An Nhược Phương, lại giúp ta bắt An Nhược Thần, ta sẽ coi như quên hết chuyện đã xảy ra vào mười bảy năm trước. Sao nào?”
Diêu Côn cau mày: “Ta hoàn toàn không biết gì về chuyện của An Nhược Phương cả, không giúp được ngươi. Không thể động đến An Nhược Thần, nếu An Nhược Thần xảy ra điều gì bất trắc, làm sao Long tướng quân có thể yên tâm đánh giặc chứ. Ngươi cứ đợi đánh giặc xong đi đã, đến lúc đó ta giúp ngươi.”
“Được rồi.” Tiền Bùi nhìn chằm chằm Diêu Côn, cuối cùng cũng gật đầu, “Vậy chúng ta, nể tình nghĩa thầy trò, cứ yên ổn sống với nhau đi.”
—
Aha nhưng vì nay nghỉ nên có chương mới rồi. =))